Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

- Chợ tềnh

Có dịp đi chợ tình Sapa vài lần, từ hơn chục năm trước, mình thik mê. Nghe nói chợ tình Khau Vai (Mèo Vạc, Hà Giang) còn mê ác. Nếu chợ tình Sapa là nơi các cặp trai gái hò hẹn, hát đối, tán tỉnh nhau giữa chợ đêm, thì chợ tình Khau Vai lại là nơi cho những người tình cũ gặp lại, công khai, vợ chồng đương kim của họ đều biết. Kiểu sau khi cho lợn, trâu ăn, bà vợ chỉ cần nói “Bố nó ở nhà giăng mùng cho trâu ngủ, tôi đi gặp người xưa tí”. Văn minh hết biết.


Món thắng cố ở chợ Đồng Văn (Hà Giang)

Vừa rồi trên đường đi Mèo Vạc, lúc dừng chân ở đỉnh đèo Mã Pí Lèng, mình bỗng loé lên ý tưởng kinh doanh: mở chợ tình ở Sài Gòn. Tìm khu đất trống nào đó gần Phú Mỹ Hưng chả hạn, quây hàng rào, bố trí hoa cỏ, đặt tên có vẻ bí hiểm kiểu “Chợ tình Khau Khau”, là có thể mở cửa sân chơi “độc” cho các đôi, mỗi năm một lần. 

Nghĩ đi nghĩ lại, có vài điều mình vẫn e ngại. Người Kinh ta…kinh lắm. Hiếm ai chỉ có một người cũ. Đến ngày khai chợ lại chả nườm nượp tìm, í ới gọi, có khi vài bà lại nhảy xổ vào ôm hôn, tranh giành một ông, đuổi nhau chạy cùng chợ không chừng. Ko điêu chứ người cũ của nhiều ông phải xếp hàng lấy số từ mờ sáng mới có thể gặp các ông. Có khi lại khóc lóc «Tưởng mỗi em là cũ của anh», hoá ra nhiều cũ, khác nhau cũ mới hay cũ lâu mà thôi. 


Hotel cũng phải xây nhiều nhiều vì người Kinh ta nóng tính, chả hơi đâu hỏi thăm nhiều cho sốt ruột, càng ko có tập quán dẫn nhau vào rừng, ngại muỗi đốt. Mà hotel chỉ xây chệt ko cao tầng, tránh tạo điều kiện gieo mình tuyệt vọng. Đội bảo vệ cần tinh nhuệ để can thiệp nhanh. Các tình khách phải để lại bên ngoài dao súng, can xăng, búa tạ…Ôi, ta nói nó phức tạp lắm. Thôi, để mai tính.

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

- Thèm...

Thèm những chuyến đi không vướng bận. Balô máy ảnh trên vai, quần áo bụi đời, lên đường như ngày còn trẻ. Rong ruổi đó đây, với máy ảnh. Say sưa nhìn ngắm, hòa nhập vào đời sống, thiên nhiên. Đó là những khoảnh khắc thanh thản, hạnh phúc "chỉ còn ta với nồng nàn", một quãng đời tươi đẹp, cho ta sống đúng là mình.

                                                                   Madagui 9/2013
Thèm một tinh sương mùa đông Sapa mây tràn đồi núi, bồng bềnh trong thung lũng. Nắng sớm le lói xuyên qua mây, tạo hình rẻ quạt, trang điểm cho rặng pơmu im lìm...Mình đứng ở góc đường đón những cặp vợ chồng H'Mông về chợ sớm với trang phục thổ cẩm rực rỡ sắc màu, xoè ô tránh những giọt mưa bụi. Thèm quanh quẩn khu nhà sàn ở bản Cát Cát dưới chân núi Fanxiphăng, ngạc nhiên sửng sốt trước vẻ đẹp tươi tắn của cô gái Hmông bước ra sau cánh cửa...Thèm đi trong đêm chợ tình Sapa, ngắm trai gái cầm tay nhau, hát tỏ tình.

Thèm dừng chân trên đỉnh Mã Pí Lèng- đường đi cao nguyên Đồng Văn, ngắm nhìn dòng Nho Quế uốn lượn dưới thung sâu như dải lụa mềm mại. Thèm dạo chợ Đồng Văn, ngắm các cô gái rực rỡ áo váy, chụp ảnh trai gái về chợ uống rượu, ăn thắng cố...

Thèm một sớm thu Hà Nội đi chụp ảnh cùng anh Bảo ở cầu Long Biên, thơ thẩn giữa những ruộng lạc, đồng ngô, chiêm ngưỡng vẻ đẹp Pháp của cây cầu hơn trăm năm tuổi vắt qua đôi bờ, phía dưới là xóm thuyền nan mơ màng ngủ...

Thèm dạo quanh hồ Xuân Hương Đà Lạt vào ngày đầu năm mới, nơi có cây đào cổ thụ nở hồng một góc hồ. Chạy lên vườn khách sạn Palace nằm lăn trên thảm cỏ xanh. Bứt trộm một trái hồng chín chia đôi với một người mới năm nào đây thôi, đỏ nhoè môi cười khúc khích...

Thèm "phải lòng" ai đó. Một ai đó đặc biệt, đủ thức tỉnh sự "háo sắc" nhiếp ảnh ở mình. Một ai đó hay, có gì thu hút...khiến ta phải vương vấn, nghĩ về. Cảm giác phải lòng ai đó thật tuyệt. Không phải yêu, chẳng phải chỉ thích, chỉ là một cảm giác không thể diễn tả. Cái đẹp, cái hay ấy, mắt chụp được, tim giữ lại được nhưng đôi khi ống kính không bắt đứng được. Có một khoảng cách thị giác. Và còn nữa, có một khoảng cách giữa ống kính si tình và đời thường. Phải lòng để làm gì nhỉ? Chẳng để làm gì, chỉ là một cảm giác đặc biệt, để thấy ta còn ...sống!

Thèm trở lại Venice. Ở cây cầu ấy, mình đã thả xuống kênh một đồng xu để mong được trở lại nơi này. Nơi quảng trường có hàng ngàn con chim bồ câu dạn dĩ sà xuống tay khách mổ hạt. Nơi mình đã uống một ly cà phê espresso kiểu Ý ngon nhất đời trong quán cà phê thư viện TP. Nơi có những ban công hoa duyên dáng, yêu kiều...

(Note cũ, 13/5/2011)

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

- Đàn bà liêu xiêu

Đàn bà có ngoại tình không? Chắc chắn là không thể không. Đơn giản, có bao nhiêu đàn ông ngoại tình thì có từng ấy đàn bà đối tác (trừ một ít cô độc thân chỉ mang tiếng vô phúc/hãnh diện yêu phải người có vợ).


Khó biết mức độ ngoại tình của đàn bà. Vốn kín đáo, tế nhị, khiêm tốn nên ít  khi họ tuyên bố: bao nhiêu anh đã "qua tay" họ, họ đã lên ...ghế với chàng diễn viên đẹp trai này, anh chân dài người mẫu nọ (kèm nụ cười bí hiểm, ra chiều ta đây ngon lành cành đào)…

Không, đàn bà thường không tự tin như đàn ông. Họ cũng ngại. Khi biết vợ ngoại tình, đàn ông thường cao thượng, họ ít dám uýnh tình địch mà uýnh vợ. Đàn bà hèn hơn, không thèm uýnh chồng, họ uýnh "con kia". 

Đàn bà coi vậy mà không phải vậy. Đừng nhìn bề ngoài lả lơi điệu đàng, mắt liếc anh này, vãi hột é status yêu trên FB mà nghĩ là họ đang yêu, đang ngoại tình. Kiểu status mơ màng "Em trở về đúng nghĩa trái tim em", "Em nhớ mãi phút giây khi ánh mắt ta chạm nhau" …mà ngỡ nàng đang phải lòng ai hay hoang hoải thương nhớ người xưa.

Cũng đừng thấy status của nàng trên blog hay FB, xa xôi về một tình yêu dang dở thì các người yêu cũ vội tưởng bở bài thơ ấy, đoản văn ấy là dành cho mình. Đó có thể là một anh khác sau anh cũ, một anh cũ mới hơn anh cũ cũ. Hoặc một anh…trong mơ nào đó.

Cũng có nàng mãi thương nhớ tình xưa, một ngày lẻn đi gặp người cũ với bao hân hoan, thương nhớ. Hơn 20 năm sau khi chia tay, chàng bạch mã hoàng tử ngày nào giờ bụng phệ, tóc gió ngưng bay, áo sơ mi cháo lòng, dép nhựa loẹt quẹt ngả màu cháo lươn. Trong khi, hình ảnh người cũ trong tim nàng mãi mãi ở tuổi hăm mấy, mắt sáng như sao, đàn giỏi, làm thơ hay.

Hoá ra, ở tuổi 20, người ta yêu tình yêu hơn là một người cụ thể nào.

Haizzz, ra đi như ăn trộm, nàng lẻn trở về, từ đó yên tâm sống cuộc đời bình lặng cũ, có một sự thay đổi nghiêm trọng về chất. Nếu không có lần ra đi ấy, nàng cứ ngỡ lão chồng phúc 80 đời mới cưới được mình.

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

- Bạn

Có bạn tình, bạn học, bạn đời, bạn đường…bạn nào cũng quan trọng. Theo mình, có một danh mục bạn cũng rất quan trọng: bạn ăn.

Mình có đứa bạn, rủ nó đi ăn món ngon, nó ừ. Đến quán, mình nhiệt thành ăn, khen ngon rối rít. Nó trễ nãi ăn, ít nói, mặt đăm chiêu, thỉnh thoảng lại nói một câu xa xôi, cứ như lãnh tụ: “Dân số nước mình 90 chiệu rồi. Ơ, cây son tao đưa mày xài được ko?”. Hỏi nó món ăn ngon ko, nó hỏi lại “Thế món tao vừa ăn tên gì?”.

Một đứa thik ốc Đào điên đảo, có thể ăn vào tất cả các buổi trưa trong tuần. Nhìn nó ăn đã gì đâu, mắt sáng long lanh, mặt mũi hồng hào nở nang, mồm bằng tay, tay bằng mồm. Lần lượt bọn cua ghẹ sò huyết ốc tỏi ốc mỡ ốc hương…hào hứng chui tọt vào cái miệng xinh xinh của nó. Đứa này yêu cũng như ăn thì hay, nhưng cũng như ăn, suốt đời nó mê đắm dúi dụi mỗi một thèng, chả nhìn ngó đâu dù lắm anh đánh tiếng mây gió. Đến độ, mỗi lần nó rủ mình đi ăn ốc Đào thì chồng nó lén nhắn tin cho mình “Hihi, cảm ơn chị đã thế vai, chứ ko trưa nào em cũng phải đi ăn ốc Đào với ẻm, muốn điên”.

Người khác nữa. Có nhẽ cũng iu mình, nên thỉnh thoảng mời búp phê hải sản (biết mình thik). Vé buffet khách sạn 5 sao giá triệu trở lên. Mà mẹ ơi, nàng ta lụa là khăn quàng lướt thướt đi lại, nhìn ngó lơ đãng, cảnh vẻ dao dĩa, hết cả buổi chỉ ăn đúng một con hàu, hai con sò huyết và ba lá xà lách. Báo hại mình vì lịch sự ăn cầm chừng, tối về phải xơi mì tôm Hảo Hảo bù, tiếc đau tiếc đớn bọn hàu, ghẹ nhập từ Alaska…

Đứa nữa, ăn uống mỹ thuật lắm. Vào nhà hàng, nó gọi chỉ một cái bánh ngọt Tiramisu, một ly cốc teo hay cà phê lơ doa hay trai lơ gì đó. Là bữa trưa của nó. Nó khiến mình mặc cảm phàm phu tục tử. Mỗi lần nó nhắn tin rủ đi ăn, mình thường nhắn lại “đang…họp”.

Một đứa mình gọi là Thị Nở. Nó chăm sóc mình lắm, rất cầu kỳ. Chỉ bữa cơm trưa, nó đem theo 5 loại nước chấm, bắt cái này chấm với cái này, ko được chấm với cái kia, giời ơi già rồi mà ăn rớt hết ra bàn, lau mồm đi…làm mình phát khùng quát tướng: “Có để người ta ăn ko, cả đời phải nghe lời rồi, đến ăn cũng ko được tự do thì…dell ăn nữa”. Bữa ăn nào cùng nó, kết quả là mình cũng mặt sưng mày sỉa, khoảng một năm sau quên thì mới đi ăn tiếp với nó. Có lần, nó cho mình ăn món nó làm, kết quả là mình đi cấp cứu ở bệnh viện Hoàn Mỹ, còn nó thì vô sự. Té ra, nó thúc mình ăn món cá, còn nó thì…ko ăn nên ko xao  

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

* Đàn bà đi chơi

Vài đứa bạn théc méc: “Sao bà toàn đi với…gái không dzậy?”. Mình hỏi lại: “Thế bà nghĩ sao nếu tui chỉ toàn đi…với trai?”. Những đứa ấy phì cười: “Uh nhỉ”.

     Đồng Văn 27.10.2013. Hai mợ đang diễn cảnh trong phim “thắm mãi tềnh ta” 
Chuyến đi xa nào của mình, cũng được thông báo trước cho chồng vài ngày, rằng mẹ đi đây, đi kia, mấy ngày, với…bà này, bọn gái kia. Rồi đi, chồng chả bao giờ hỏi lại nửa nhời. Nhẽ, ông ấy tôn trọng, tin người, hoặc ông ấy…khinh vợ mình ko đi với gái thì có khả năng đi với …ma nào. 

                               Sủng Là, đường lên Đồng Văn (Hà Giang) Tam bà nương quậy:)
Có chuyến đi vào hai ngày cuối tuần, với đám gái mạng. Buổi sáng khoác balo, đi qua ông chồng đang tưới hoa ngoài sân với câu chào lí nhí “Mẹ đi đây, ba ở nhà coi con”, mà áy náy. Lên xe, kể, đám gái nhao nhao: “Ôi, em cũng thế, phải gửi con về ngoại”, “Áy náy quá, chủ nhật ko ai đưa con đi học ngoại ngữ”, “Em phải nịnh chồng vì chuyến đi với mấy cha con cứ lần lữa”…Đàn bà đi chơi có thảnh thơi đâu.

                                           Nhóm Gái mạng tháng 7/2013 tại Bình Châu (Bà Rịa- Vũng Tàu)
Mà đàn bà đi chơi với nhau có gì lạ? Trên xe cười nói, trêu ghẹo nhau, kể chuyện tiếu lâm, nói xấu đứa này đứa kia (còn nhắn tin bảo tụi tao đang nói xấu mày) rồi rũ ra cười như lũ thần kinh. Vừa check in khách sạn, ra biển lên rừng xuống núi thì nghị sự chính vưỡn là chụp hình với đủ thứ công tằng tôn nữ mũ nón áo váy giày guốc kính…dâm các kiểu. Nhìn các mụ choai lơ, phù phiếm lúc này chả sao hình dung đây vốn là các bác sĩ kĩ sư diễn viên tiến sĩ nhà béo quan chức công nhân…Các mụ tươi hơn hớn, cười haha hồn nhiên thanh thản với những trò bày vẽ của mình sau những ngày bận bịu mệt mỏi của phận công chức và tay hòm chìa khóa của gia đình.

Các mụ nói chuyện gì? Chuyện chồng con người yêu cũ…Có lần, cả bọn chờ mãi ko thấy hai đứa kia ra ăn sáng, gọi phone ko giả nhời. Mãi sau hai đứa hiện ra với đôi mắt sưng vù. Té ra hai nàng ngủ cùng phòng, sáng sớm tâm sự chuyện tềnh đời cô Lựu và …đua nhau sụt sịt. Có chuyện tình xưa kể trên xe với giọt nước mắt rơi chùi vội, khiến những đứa còn lại phải quay mặt đi vờ ngắm cảnh đường đèo quanh co, …


                                                 Chị và iem:)
Rồi cũng đến lúc trở về, với những đứa con, ông chồng, mái ấm mái lạnh quen thuộc, dù có ai chờ đợi hay không. Với những bổn phận, trách nhiệm, muốn hay không, có/còn tình yêu hay không… Những “phù phiếm”, những phút giây đàn bà, chả có gì quan trọng với nhau ấy như một liều doping, khoảng lặng thảnh thơi giữa cuộc sống bộn bề những lo toan vất vả của đàn bà,may mà còn thân thiết, chia sẻ được với nhau. 

Chỉ thế thôi…