Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

* KHÚC CUỐI


(Sẽ in trong cuốn Bến đàn bà sắp ra)

Đó là một trưa mù sương trên đỉnh đèo Mã Pí Lèng. Mây và sương mù tràn đèo núi, thung lũng. Chiếc xe hơi của chúng tôi bò trong mây mù với tầm nhìn chưa tới 10m, đường và vực sâu ngăn cách bằng những vạt lau sậy, cỏ dại.


photo by Đỗ Ngọc

Chàng lái xe phàn nàn, tự trách mình chủ quan mùa này mát mẻ mà quên mang theo áo, hôm nay trời trở lạnh bất ngờ, cóng cả hai bàn tay đang lái xe. Cô người yêu của anh, lấy trong túi ra chiếc áo khoác dày “Anh mặc vào cho ấm. Em đang mặc áo dài tay và quàng khăn cũng đỡ lạnh”. Anh dừng xe, lấy áo người yêu mặc vào, rồi im lặng lái xe tiếp. Từ hôm qua, mọi người như bị ảnh hưởng những lời đối thoại không đầu không cuối của cặp đôi và “không khí” bực bội tỏa ra từ mối quan hệ của họ. Họ yêu nhau đã lâu, chuẩn bị làm đám cưới. Trước chuyến đi, cô gái phàn nàn “Không hiểu sao gần đây ảnh hay cáu gắt với em, suy tư, khó hiểu. Hình như ảnh hết thương em hay sao!”.
...

"Nhầm đường rồi, thay vì chát chít gì đó, em làm ơn gu gồ đường dùm anh cái!”, chàng lái xe bực bội. Xe tiếp tục nhích từng đoạn trong mây mù, có khúc tôi phải xuống đi bộ phía trước dẫn đường. Vừa ra khỏi khúc quanh, xe bị đụng gầm mạnh, chàng trai hoảng hốt xuống xe xem xét rồi cáu bẳn “Mẹ kiếp, không nhìn thấy hòn đá to giữa đường. Em làm gì mà không căng mắt nhìn đường phụ anh?”. Cô gái nhìn chàng trai vẻ sững sờ. Tôi và anh bạn nhìn về thung lũng mù sương phía xa, không ai nói lời nào.
Sang bên kia đèo, chàng trai tấp xe vào vách núi "Cho em hút điếu thuốc, thèm quá!”. Cả bọn ra khỏi xe, ngắm nhìn mây núi, thung lũng mờ xa. Tôi lần mò xuống thung lũng chụp những vạt hoa tam giác mạch. Lúc trở lên, thấy cô gái đứng bên cửa xe, áo thun ngắn tay, mặt tái xanh vì lạnh. Chàng trai của cô đứng ở đầu xe đang hút thuốc, co ro trong chiếc áo ấm dày của người yêu, lơ đãng ngắm nhìn mây núi. Cái nhìn lơ đãng của anh lướt qua cô gái, kiểu nhìn mà không thấy. Mắt cô gái và tôi gặp nhau. Môi cô run, tím tái. Tôi quay đi nhìn về dòng Nho Quế phía xa, thở dài. Lát sau quay lại, vẫn thấy cô gái so vai gầy, run rẩy, mắt chớp chớp, tôi vội cởi chiếc áo trùm đầu của mình, đưa cho cô, không hiểu sao lại gằn giọng "Mặc vào!". Cậu người yêu quay nhìn, bực tức: “Phong phanh thế kia, sao không ở trong xe mà ra ngoài làm gì cho lạnh?”.

Chính giây phút ấy, trong tôi trào lên nỗi buồn thương. Tình yêu còn là sự xót xa nhau, ngay cả khi tình cạn. Khi nhìn mà không thấy nữa, thì hết rồi. Đường đèo quanh co, u uẩn. Trong xe không ai nói với ai lời nào.

(Trích bài in báo Lao Động & Đời sống, số ra ngày 23/2/2017)

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017

DẪN ĐƯỜNG

Trước Tết mình mua một thiết bị dẫn đường của Vietmap gắn trên xe hơi. Mình hay đi khắp nơi và luôn phải hỏi đường mỗi khi đi xa, thậm chí đi gần nhà.



Thật thần thánh. Từ lúc gắn thiết bị trong xe, mình cảm thấy như có bạn đồng hành chu đáo khi cái máy sau khi kết nối vệ tinh luôn nhắc nhở "Theo làn đường trái để qua cầu", "350m phía trước rẽ trái theo hướng dẫn", "Lưu ý tốc độ 50km/h, quan sát đường và nhớ lái xe cẩn thận"... Giọng nữ lúc Bắc, khi Nam. Mình ngẩn ngơ sao nhỏ bằng bàn tay trẻ con mà máy tài thế, nhắc chính xác từng 50m cùng mũi tên xanh thẳng cong trái phải linh hoạt. Mình đi sai hay cố tình đi theo thói quen, ko theo hướng dẫn thì máy phát âm thanh òm ọp như tức giận nhưng ngay sau đó lại kiên nhẫn dẫn đường theo lối mình chọn.

Có hôm đi theo đường quen bị CSGT thổi còi, mình ngơ ngác khi được biết giao lộ này đã cấm xe quẹo trái 4 tháng, trong khi hôm qua hôm kia và trước đó mình vẫn quẹo mà ko biết. Xem lại biển báo mới thì hoá ra nó cách giao lộ hơn 50m và ẩn trong đám lá cây bên đường. Lúc ấy mình ước cái máy phát giọng cựu bộ trưởng Bộ giao thông Đinh La # đanh thép "nhổ biển báo cắm gần giao lộ, ko làm thì người phải ra đi". Rồi mình lại ước cái máy có thể cảnh báo "350m phía trước có bóng áo vàng núp lùm, cố gắng đừng lấn tuyến đè vạch"... thì hay quá.
Có hôm xe mình chở đám bạn gái thân, chúng cười nói cãi nhau ỏm tỏi, mình lại ước giá cái máy quát lên "Các khách nữ nói đủ nghe thôi, để tài xế lái xe và phát huy quyền duy nhất được nói to". Có đứa nói vừa to vừa dai, giá cái máy chì chiết dùm mình "đồ đàn bà có duyên, ko thấy người nghe điếc tai hết rồi sao". Thấy bọn gái trong xe kể chuyện tình cũ tình mới, khóc cười như ma làm, mình lại ước giá các nhà khoa học phát minh ra thiết bị "dẫn đường tình" gắn vào tai quý bà để cảnh báo họ "Cuộc tình đang đi vào vùng thời tiết xấu. Mặt người tình đang đần thối vì một bông dâm bụt", "350m phía trước đang có một sở khanh núp lùm, cầm túi tiền cho chắc", "Rẽ trái theo hướng dẫn, tránh nguy cơ mất lái ở ổ gà ngoại tình phía trước", hoặc "Qua cầu, 200 mét gặp bùng binh, nghe anh kia ngỏ lời yêu phải gật ngay ko anh ấy chối" ...Đại loại thế.

Đang nghĩ đến đây thì bỗng rụng rời khi nghe tiếng quát "Đi ngu thế, ĐM". Tưởng cái máy chửi mình, hoá ra ông kia chửi bà nọ rẽ trái mà ko xi nhan.