Còn gọi là Coup de foudre hay fall in love…nôm na là «yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên».Tôi thích “phải lòng” hơn, bởi vẻ đẹp thùy mị ý nhị nền nã Việt. Có một lần tôi …”chết” ngớ ngẩn lắm á. Chết này gọi là sanh nghề tử nghiệp.
Photo by Đỗ Ngọc (Cần Giờ 8/2013)
Năm đó tôi 21 tuổi, đang là sinh viên văn khoa năm thứ 3,
kiêm thợ chụp ảnh đám cưới, đám ma, rửa ảnh thuê cho labo nhà bạn. Một lần, có
tiếng gõ cửa phòng tôi ở. Cửa mở, đối diện tôi là một anh chàng cao lớn, vai rộng,
mắt đen, tóc quăn, cười tươi: “Bạn anh giới thiệu anh đến gặp em để chụp…hình
thẻ”. Dạ, lần đầu tiên tôi bối rối. Đem chân máy ra, lắp máy ảnh vào, yêu cầu
chàng ngồi vào ghế ngay ngắn trước bức tường trắng, “nhìn em đi”.
Trời ạ, qua ống kính tôi…làm xao ấy, nhất là khi chàng “nhìn
em và cười”. Chụp hình thẻ mà cười thì có…ngớ ngẩn không chứ. Mà người chụp ảnh
cũng chả phản đối thì còn ngớ ngẩn hơn. Chụp xong, sau khi “khách” đã chào, ra
về, tôi lấy xe đạp lang thang qua các con phố, không hiểu sao rất buồn. Và tối ấy
về ghi nhật ký, chỉ một dòng: “Hình như mình đã yêu”…
“Phải lòng”, sét đánh thật hay, good feeling lắm. Một kiểu
“choáng” mất cân bằng, tan vào nhau hay chia lìa sau một tiếng
sét. Một mối tình, một cuộc đời ấm áp yêu thương hay bão tố có thể bắt đầu từ
đây…Phải lòng, nhìn chung là một trạng thái…ngơ ngẩn. Chí Phèo “chết” Thị Nở
đâu phải từ bát cháo hành vật chất, mà chính là khi gã bắt gặp cảnh Thị Nở nằm
ngủ hớ hênh dưới bụi chuối sau vườn, hình ảnh chẳng đẹp lắm đâu trong mắt nhìn
và trạng thái quân bình của những Bá Kiến, bà Ba chúng ta.
Tôi là người dễ…phải lòng, có khi chỉ từ một nụ cười, một
cái nhìn, thậm chí chỉ là một…cái lá ngược sáng, một cái tách đẹp. Ngớ ngẩn quá
phải không? Bạn bè bảo tôi là đứa có khi chỉ vì yêu một ngón tay mà “ngu dại”
cưới tận…60 ký. Họ nói đúng, nhưng họ còn chưa biết rằng: chả cú, chả sét, chả
phải (lòng) gì sất, mà có lần tôi cưới hẳn 72 ký cơ, trong một trạng thái rất
cân bằng. Thì có …dại không chứ? :)))
Viết vào nhật ký thế xong rồi sao nữa? Chị mình cứ kể chuyện nửa chừng ko hà! Vừ viết vào nhật ký chuyện nọ, xong rồi đốt giai đoạn, nhảy phắt sang cưới 72 ký. Hihi!
Trả lờiXóaThì nói chuyện phải lòng thôi chứ. Thế rồi chả phải lòng gì sất, cưới 72 ký:)
XóaMà cái tập phải lòng ấy thành chuyện tình kéo dài bằng cuộc kháng chiến chống...Pháp. Rồi ...độc lập, tự chủ. Rồi sang kháng chiến chống Mỹ, rồi ...thống nhất, đến giờ:)))
XóaNgười đâu mà dễ phải lòng thế cơ chứ:)
Trả lờiXóaDễ phải lòng trong trường hợp rất rất rất đặc biệt, chả hiểu nổi. Thế mới thành chuyện.
Trả lờiXóaBác " phải lòng" hơi bị lâu rồi nhá! :)
Trả lờiXóaNgười đâu nhiều cho mình phải lòng, chưa kể phải lòng rồi...mất lòng, rồi chạy...mất mật:)
Trả lờiXóaQuan trọng là được 72 ký chị ạ, bất kể có phải lòng hay không? :D
Trả lờiXóahehe,hơi...béo Tuấn Anh nhờ. blog em đóng cửa, tiếc quá!
Trả lờiXóa