Nhìn gương
mặt vốn xinh tươi của bạn giờ héo hắt,
bỗng quặn lòng. Trong
cả cuộc đời chúng ta, có biết bao cuộc chia tay, tình bạn, tình yêu…
Người ta đến với nhau, yêu nhau nhiều khi chẳng cần nguyên cớ,
lí do nhưng chia tay thì có nhiều lí do (chính đáng, tưởng là chính đáng, ngộ
nhận, không đủ niềm tin...). Thôi, cứ khóc đi, hết nước mắt rồi thôi. Cứ đau đi,
thời gian rất nhiệm màu, sẽ dần chữa lành vết thương lòng ngày cũ. Có thể một
ngày, gặp lại người ấy bạn sẽ hoàn toàn thanh thản. Cảm xúc tình yêu, nỗi nhớ thương
cồn cào đã lùi xa, như ta và người, trước đây và sau này là hai người khác ở
hai quãng đời khác. Có thể bạn lại ngạc nhiên, nhìn người ấy một cách lạ lẫm,
bối rối với chính mình "Người đã từng làm mình đắm đuối, đau khổ đây sao?".
Không có gì là vĩnh cửu, kể cả tình yêu.
Người
ta bảo tình yêu chỉ là một cảm xúc nhất thời, chỉ là một khái niệm, một sự tự kỷ ám thị,
thậm chí trong tình trạng bị… gây mê. Cho đến khi thuốc mê tan… Bất kể nghiêm
túc hay đùa cợt, người ta vẫn yêu, vẫn hạnh phúc và đau khổ.
Hãy giữ và nhớ những gì đẹp đẽ. Tình yêu, những nâng niu chăm chút là có thật, từng làm
ta hạnh phúc, thăng hoa. Nó không mất đi, nó đã từng đẹp
và dừng lại ở quãng ấy, khúc ấy. Cũng người ấy thôi, không bỗng dưng tốt và không
tự nhiên xấu. Cuộc sống lạ lắm, ngày nào đó, ở nơi nào đó vẫn/đang có một người
nào đó dành cho bạn, sẽ thuộc về bạn. Chỉ là chưa gặp được nhau mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.