Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

* Những điều ước...

Ngày 5 tuổi, tôi đứng ở ngã ba đầu phố nhìn chăm chú vào rổ mận hậu nâu sẫm, tươi rói, láng lẩy của một bà già bày bán lề đường. Tôi thèm chết đi được, ăn một trái mận hậu. Lúc ấy, tôi ước sau này lớn lên làm thật nhiều tiền để có thể mua mận ăn thỏa thích.


Ngày 16 tuổi, sang nhà cô giáo dạy Văn lớp 10 chơi. Thấy cô soạn áo dài, đồ trang sức, máy ảnh…để bán lấy ít tiền trang trải cuộc sống gia đình thời kinh tế khốn khó năm 1978 ấy. Trong mớ đồ cô soạn ra, tôi cầm lên chiếc máy ảnh Petri cũ chụp phim 35mm của Nhật, và mong ước cháy lòng mẹ tôi mua cho tôi. Và mẹ tôi đã mua, sau khi tôi năn nỉ, hứa chăm ngoan và cả dọa…bỏ học.

Ngày 20 tuổi, sinh viên năm thứ hai đại học, thấy ông anh của bạn, người chỉ dẫn tôi tráng, rọi ảnh đen trắng đầu tiên, bày bộ đồ chơi của anh là bộ Canon AE với ba ống kính, tôi khát khao có tiền để có thể mua được bộ máy ảnh giá ngang một chiếc xe máy thời 1981 ấy. Dù trước đó tôi đã đổi Petri lấy Canon Net, rồi Praktica, “lạy lục” mẹ mua cho với cam đoan ngoài chụp chơi, tôi sẽ kiếm tiền học đại học bằng cách chụp thêm đám ma, đám cưới. Hàng ngày tôi đến giảng đường với chiếc Praktica (mua hai chỉ vàng) trong cặp. Chụp bạn bè, hoa lá và đám cưới, đám ma cuối tuần. Tôi đã sống “sung túc” hơn các bạn đồng học thời này.

Ngày 28 tuổi, nhìn các bạn trong Câu lạc bộ nhiếp ảnh Hội Liên hiệp Thanh Niên VN khoe đồ chơi của họ là những chiếc máy ảnh Canon, Nikon F3, Nikon FM2…với những ống kính 105, 300, 80-200, macro, Fish Eye…tôi thèm chết đi được, tủi thân nhìn chiếc Nikon FG với ống kính 50m và tele 135 cũ xì, bị halo sáng. Lúc ấy, tôi ước có đủ tiền để mua được một body FM2, tele 105, wide 35:2.

Theo thời gian, tôi đã có những gì tôi ước. Lần lượt “đi qua đời tôi” là những chiếc Petri, Canon Net, Praktica, Canon AE, Nikon FG, Nikon FM2, Nikon 801, Nikon N90, Mamiya RB67, Hassellblad, Roleiflex chụp phim 6x6 và 6x7, với khoảng 20 ống kính khác nhau. Làm được bao nhiêu tiền tôi dồn hết cho niềm đam mê của mình. Ban ngày đi làm (Phóng viên nhiếp ảnh) ban đêm, tôi thường ở lì trong căn phòng độc thân 12m vuông, như bà lão Gờ răng đê ngồi ngắm nghía, lau chùi, lấy ra xếp vào đám đồ chơi của mình. Cái thời mà bạn bè thân thường hỏi thăm sốt ruột "sao không có ai à?", "Lấy chồng thì dell lấy, suốt ngày cứ phim với ảnh. Ế sưng mà ko lo"...

Ở tuổi 40, tôi chỉ đi chụp bằng Nikon N90 và 801 với hai ống kính 200 và 28-70D. Tôi không ước gì nữa, không chú ý đến máy, ống kính của ai nữa.

Hôm qua, tôi vừa đổi máy mới (Canon 6D) sau 6 năm chỉ dùng một Minolta bán chuyên và Canon EOS 400D chỉ một ống kính 18-200. Sau khi tự “đấu tranh”, tìm đủ lý do hợp lý để phản biện sự áy náy “hoang phí” của mình. Chiều qua, chạy ra tiệm, thửa thêm ống kính 24-105 (mở 1:4) sau khi tìm được lý do “vĩ đại”: “mình xứng đáng được mình tặng qùa năm mới, sau một đời lao động và chung thủy với một mối tình: nhiếp ảnh”. Và tối qua, tôi đã đi ngủ, với bộ máy mới bên gối. Tình yêu nhiếp ảnh phải lặng xuống giữa bộn bề cuộc sống với những bổn phận và trách nhiệm. Để rồi, phút nào đó, niềm đam mê sống dậy, mãnh liệt và không cầm lòng được nữa. Nói hoang phí, vì đến giờ tôi vẫn lưu giữ Roleiflex chụp phim 6x6 (mua bên Mỹ 2.500USD), hai body Nikon và 2 ống kính, 1 Canon 400D và zoom 18-200. Còn thì đã bán RB67, Hassellblad…

Ở tuổi 50, tôi không ước gì nữa. Chỉ thích …đi chơi, đi chụp ảnh một cách thanh thản, vô lo. Tự biết điều: vừa mua máy mới, nên năm nay mình phải tiết kiệm, ít đi. Ví dụ, kế hoạch đi 10 chuyến thì chỉ đi…8 thôi. Hí hí.

Nếu muốn đứa nào bất hạnh, cứ tặng cho nó cái máy ảnh…hehe


9 nhận xét:

  1. Chị!
    Chị đang chọc vào nỗi đau của em...
    Chị đã thực hiện được hầu hết những điều ước của mình, còn em thì hầu như chả thực hiện được điều gì cả! Không đổ lỗi cho ai, vì tại mình cả thôi! Thỉnh thoảng nhìn đồ chơi của mọi người cũng thèm lắm, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui thì... để làm gì? Quanh năm ngòii một chỗ, giỏi lắm là thu xếp mõi năm 1 chuyến đi quáng quàng... thế thôi...
    Dưng mà nếu có ai muốn vùi dập cuộc đời mình bằng cách tặng cho chiếc máy ảnh thì chắc là vẫn vui chết đi được! Haha!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chỉ là em yêu mê chưa đủ để cưới. Hoặc cưới nhưng chưa đủ để bền lâu, bình thường thôi. Ko có bất cứ lí do tại bị nào cho chuyện đeo đuổi tới cùng một đam mê.
      Chị là đứa bướng bỉnh, yêu thích gì phải tới cùng. Cũng có những yêu thích, lựa chọn đi tới cùng rồi đến quãng nào đấy nhận ra đã bớt hay không còn yêu thích, không còn xứng đáng, cho mình cảm giác như ban đầu. Thì dừng lại, nhưng ko hối hận, vì mình đã có động lực, niềm vui sống trong quãng ấy. hehe

      Xóa
    2. Hóa ra em là đứa nhìn lại chả thấy mình đam mê gì ( chán mớ ) Cái gì cũng thích một tí , nửa chừng nửa vời.
      Em lại mắc tội... nhanh chán :(
      Yên thân làm con Ếch , ngồi một chỗ.
      Nhưng mà nếu bác muốn em " bất hạnh" em cũng vui lắm nhá! :))
      NÓi nhỏ, đêm qua mơ thấy Bác, chị OM, chị Cua sang em chơi, tỉnh dậy vẫn thấy như thật!

      Xóa
    3. Ơ, cũng biết mơ cơ á?

      Xóa
  2. Lang thang lạc vào nhà bạn....Phóng viên, được đi nhiều nơi, thích bạn nhỉ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình chân đi từ trẻ, đến già vẫn mê đi bạn ạ. Welcome đã đến thăm nhà mình :)

      Xóa
  3. Đọc mới thấy sự đam mê và miệt mài phấn đấu đáng nể của em. Phãi có lòng đam mê thì mới vượt qua mọi thử thách , khó khăn .
    Lần đầu cảm nhận nhiệt huyết qua mấy trang viết của em , làm lão cảm phục. Xin gõ mấy lời...phát biểu ý kiến

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh ạ. Đam mê thì có, nhưng chẳng phấn đấu gì đâu. Chỉ là nhẫn nại đi qua ...cuộc đời này:)

      Xóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.