Mình sợ biển, sợ sông từ nhỏ. Đúng hơn là sợ nước, sợ những
gì dưới nước mà mình không nhìn thấy, dè chừng được.
Nỗi sợ ấy, có từ khi ở tuổi lên 7, một lần ra sông quê tắm
chung với lũ bạn, từ lúc nước ròng đến khi triều lên. Nô đùa, lôi kéo, tranh
nhau một thân chuối, mình và đứa khác bị lạc chân vào vùng nước sâu. Hai đứa
túm lấy nhau, vùng vẫy dưới nước, rồi may, chân mình chạm vào đất và thêm một
bước nữa vào được chỗ cạn. Cô bạn vẫn còn túm được áo mình nên sống theo. Chiều
ấy, cả bến sông nhốn nháo.
25 tuổi. Mình và nhóm bạn thân 4 đứa con gái đi chơi biển
Vũng Tàu, trong đó có hai chàng người yêu sắp cưới của các bạn. Cả nhóm chọn bãi
biển phía xa gần khu vực cờ đen (nguy hiểm) để tránh đông đúc, ồn ào. Các bạn ngồi
trên bờ sát mép nước uống bia, chuyện gẫu. Mình và một bạn gái xuống biển tắm, đùa giỡn rất vui. Đang
vùng vẫy ở mực nước chỉ đến ngực, một con sóng ùa vào lôi hai đứa vào vũng nước
sâu kế cận. Hụt chân, mình vùng vẫy, cô bạn (biết bơi) bị sóng tiếp tục cuốn ra
xa. Cách bạn 3m phía trong, mình nghe tiếng bạn gào kinh hoàng, tuyệt vọng. Tiếng
gào ấy ám ảnh mình đến giờ. Mình cũng vùng vẫy, chòi đạp giữa sóng biển quăng
quật nhưng không kêu la, như tê liệt, chỉ nhói lên ý nghĩ “rồi, xong rồi…”. Đuối
sức, hết hơi, bất lực, sắp buông mình chìm, nhìn lên bờ lần cuối thì thấy một
bóng người lao xuống nước. Trước khi chìm hẳn, mình ráng đưa cánh tay lên, và
người ấy phút cuối chộp được mấy ngón tay mình kéo vào bờ chỉ 2 mét là chân đụng
đất, anh ấy tiếp tục nhào ra xa kéo bạn mình vào.
Hai nạn nhân mặt mũi xanh nhợt nằm vật ra trên bãi biển. Chỉ
lúc ấy, hai bạn gái và hai chàng phò mã mới biết chuyện. Ai cũng tíu tít hoảng
sợ hỏi thăm. Rất may, đó là anh cứu hộ chuyên nghiệp của bãi biển, tình cờ đi
mua thuốc lá qua, vô tình nhìn xuống biển và lao xuống cứu. Bạn mình nôn thốc
nôn tháo, vì bạn uống rất nhiều nước. Và không hiểu sao, không một lần bạn nhìn
vào mặt người yêu, trong khi anh ấy vẻ có lỗi cứ lăng xăng lít xít bên cạnh
chăm nom, hỏi han. Buổi tối, bạn ghé tai mình buồn bã “Nếu hôm nay mình không
được cứu, thì anh ấy ko bao giờ còn nhìn thấy mình nữa. Mình ko chịu được ý
nghĩ, khi mình sắp chết, anh ấy đã ở đâu, đến khi mình sống sót?”. Vài tháng
sau, họ cưới nhau.
Hôm nay đến nhà chơi, bạn kể vài chuyện, chỉ là nỗi buồn tủi của đàn bà. Rằng, sau nhiều năm lấy chồng, bạn vẫn chỉ cảm thấy một mình giữa
biển đời, giữa những vui buồn đau khổ, gian
nan mà tự mình, bạn phải vùng vẫy để vượt qua. Người thân yêu nhất của bạn, bên
cạnh, nhưng không thấy hoặc chỉ thấy khi bạn đã lên bờ. Như hơn 20 năm trước…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.