"Kéo” là từ người Dao dùng để chỉ cảnh trai gái xuống chợ thích nhau, phải lòng nhau thì nói qua lời hát. Những lời hát ấy thật đẹp: “Nếu không phải là hoa của ong thì ong không đậu. Nếu không phải là người yêu của nhau thì có nói ngàn lời cũng không ra”. Cô gái đáp lời: “Con ong đã tìm được hoa rồi. Nếu thích hoa thì ong cứ lấy mật của hoa đi”. Nếu từ chối, cô sẽ hát: “Con gà nó khóc rồi, anh đừng khóc theo con gà nữa. Nó khóc cho mọi người, không chỉ khóc cho riêng em”…
Một cặp trai gái người Dao đang "kéo" nhau (photo by DoNgoc)
Khi cô gái có vẻ xiêu lòng thì chàng trai bắt đầu nắm tay cô gái và những ngón tay quấn quýt, đan kết vào nhau trong mắt nhìn say đắm. Rồi chàng trai vừa hát vừa gỡ nhẹ tấm khăn trên vai nàng choàng lên vai mình. Cho đến khi tháo được chiếc vòng bạc trên cổ nàng thì xem như nàng đã thuộc về chàng rồi.
Đêm trôi đi trôi đi, nồng nàn và rạo rực. Có điều gì thật đẹp khi bạn đi trong một đêm như thế, khi bạn nhìn thấy những ánh mắt say đắm, những bàn tay đan nhau và văng vẳng trong gió là những lời thì thầm dịu ngọt. Thoáng nghe một cô gái người Kinh nói với bạn “Tự dưng mình cũng muốn có ai đó nắm tay mình”…
Mình từng đi giữa những đêm chợ tình như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.