Nửa đêm qua, sững sờ
trước stt của cô bạn FB xinh đẹp, quá phẫn uất đã tung lên mạng nội dung anh chồng
chửi vợ thô tục.
Nhà nào chẳng có chuyện
nọ kia, ko ai có thể tự hào, lên mặt dạy đời nói nhà mình hay, ko có chuyện,
nhưng cứ …đau đau thế nào, bần thần cả ngày khi nghĩ đến anh chồng trí thức trẻ
(nhà thơ, nhà văn) kia có thể xưng hô mày tao, chửi Đ.M vợ…người hẳn từng là
nàng thơ say đắm của anh ta thời chưa xa.
Lại nhớ, mới đây người
bạn kể về một người đàn ông khác (cũng khá nổi tiếng) giữa bàn nhậu đông đủ bạn
bè, đã chửi người phụ nữ mê đắm anh ta “Đ.M mày, tao đập chết mẹ mày, dính vào
bố mày thì mày phải…”. Mà cô ấy chỉ thút thít khóc.
Trưa nay đọc stt của
anh nhà thơ chửi vợ ở trên, đại khái chỉ còn lại tình yêu, chúc cô ấy vui với
những bến bờ mới, hạnh phúc. Một đoản văn nhẹ nhàng, rất bao dung, đàn ông...
Hình như, hôn nhân cũng tựa như FB, có stt show công cộng, có stt hạn chế chỉ
hai người – khác hẳn màu sắc.
Một người chồng (nói
chung), có thể chửi vợ là con đ (ĩ), chỉ cho thấy sự bất lực của anh ta.
Một người chồng (nói
riêng) có thể “ĐM mày” với vợ, ko cho thấy một kẻ có học, làm gương dạy dỗ gì
được con. Nói chi còn là người của công chúng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.