Tối tối anh chị sóng đôi đi bộ qua nhà tôi. Nhìn anh chị, tôi thường bật cười, có lần chị hiểu tôi "cười đểu tranh đả kích nhà em chứ gì?!". Chả là ông chồng (hơn 50 tuổi) bụng chang bang, mập ú, còn chị vợ mảnh mai xinh xắn. Xóm tôi bình bầu anh chị là cặp hạnh phúc nhất. Ông chồng thuộc loại kinh bang tế thế, một tay làm nên sự nghiệp và cơ ngơi đàng hoàng, chị vợ chỉ là một nhân viên văn phòng. Anh tôn trọng, chiều chuộng vợ con, vui vẻ xởi lởi với xóm giềng. Chị vợ đúng mẫu làm đàn bà cho chồng chiều, bảo bọc.
Đùng cái, nghe tin anh bị ung thư. Chỉ là tình cờ đi khám bệnh, BS phát hiện cancer. Xạ trị, hoá trị làm tóc anh rụng hết, người gầy đét, xanh xao. Cả nhà tập trung chăm sóc, chữa trị cho anh. Sau ca phẫu thuật, anh ngồi xe lăn, tập luyện. Khoẻ hơn chút, có thể đi đứng được anh lại tập tễnh đi bộ cùng vợ, chở vợ đi chợ.
Đùng cái, lại nghe anh đi cấp cứu và giờ ung thư đã di căn xương. Chị nghỉ làm vào bệnh viện chăm chồng. Căn nhà xưa luôn có người đàn bà và bọn trẻ ra vô cười nói, ông chủ nhà luôn niềm nở với hàng xóm, giờ im vắng, ảm đạm.
Rồi xe bệnh viện "trả" anh về. Những cơn đau khiến anh rên rỉ ko ngớt, phải chích morphin. Anh trở nên nóng nảy, cáu bẳn vô cớ, không chịu ai chăm, ngoài vợ. Mỗi khi đau anh chỉ kêu chị, anh ko ăn nếu ko có chị ngồi bên. Chị như một cái neo cho anh bíu vào phút cuối, chị rời đi làm việc nhà anh cũng hoảng hốt. Chị ngồi, nằm luôn bên anh cho anh "dựa". Bạn bè đến thăm, ko cầm lòng được khi nhìn chị nằm bên anh, không khác người bệnh, xanh xao dật dờ. Rồi anh đi...
Ít ai thấy chị sau khi anh mất. Chị âm thầm đi về, chào hàng xóm bằng ánh nhìn héo hắt. Chị bắt đầu làm trụ cột chính, vừa làm mẹ vừa làm cha với bao lo toan cho gia đình, sau nhiều năm làm đàn bà cho chồng chiều chuộng, bảo bọc. Cuộc sống không đầy đủ như xưa, con chị bỏ học từ nước ngoài về đi làm kiếm tiền phụ mẹ nuôi em. Thỉnh thoảng tôi gặp chị đi bộ một mình trong đêm, dáng đơn độc, âm thầm. Chị chào, cười với tôi, nụ cười vẫn héo hắt. Hai năm trôi qua, chị đi ra ngoài nhiều hơn. Người đàn bà tiểu thư được cưng chiều xưa giờ bươn bả, tính toán để nuôi sống gia đình. Mọi việc dần ổn. Sang nhà chị chơi, tôi thấy trên bàn thờ anh ngày nào cũng có hoa trái tươi, loại anh thích. Chị đã đánh son môi màu tươi trở lại, mặc áo dài hoa văn nhẹ nhàng đi làm. Trước khi rời nhà, chị nhỏ nhẹ "Chào anh em đi làm" với bức ảnh trên bàn thờ, một người đàn ông có nụ cười tươi, ánh mắt hóm hỉnh.
Tôi cứ nghĩ mãi, phải sống với nhau đầy vơi thế nào, để vẫn tương kính, vẫn còn trong nhau, ngay cả khi đã mất đi rồi...
@ Sài Gòn đang mưa, photo by Dona (iphone) - người liền bà hơi héo úa vì mưa :)))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.