Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Tiễn đưa

...Có một lần cô được tiễn đưa, đoạn cuối của một cuộc tình. Hai người đi qua khuôn viên rộng mênh mông, trên đầu là tán sao già xào xạc. Không ai nói với ai lời nào cho đến khi phải dừng lại để chào nhau. "Thôi, em đi", mà vẫn đứng bất động. Biết rằng, chạm vào nhau là không đi được nữa và rồi mọi chuyện lại diễn ra không lối thoát, lại khứa vào lòng nhau.

Rồi cũng đến lúc phải quay đi, cô đưa tay kéo ngay ngắn cổ áo người, dịu giọng dặn người giữ gìn sức khỏe. “Em đi đây”, rồi cương quyết bước đi, không quay lại cả khi nghe tiếng người thảng thốt gọi tên mình. Đêm thành phố mênh mông,  cô nhỏ nhoi, đơn độc, lòng đông cứng bước đi như mộng du giữa phố khuya. Đường An Dương Vương 24 năm trước.


Có một lần, cô đưa tiễn một người. Biết là sẽ gặp lại, mà lòng vô cùng hoang vắng. Người đi rồi, cô đổ ập xuống, rúc sâu vào lòng mình mà nước mắt chan hòa. Giữa thành phố 6 triệu dân, chưa bao giờ cô có cảm giác trống rỗng và mất mát như thế. 

Cô không hề nghĩ rằng, sẽ đến một ngày mà nhiều lần ra đi, lòng cô nặng trĩu. Mỗi lần chào cha mẹ trở lại thành phố, cô thường nao lòng khi nghe câu hỏi của cha: “Chừng nào bây lại về?”. Cha hỏi mà không nhìn cô, tóc ông bạc phơ, ánh mắt đục dần nhìn xa xăm chờ nghe con trả lời. Cô thường quay vội đi, không dám nhìn lại, vì biết rằng đôi mắt mệt mỏi, già nua như phủ lớp sương mù năm tháng kia còn dõi theo cô cho đến khi cô mất hút trên phố đông.

Qua kính chiếu hậu, hình dáng bạc phơ thân yêu ấy còn đứng lặng nhìn theo mãi. Nghĩ đến một ngày không xa, sẽ không còn ai đi theo tiễn đưa mình nữa, cô lặng lẽ khóc…


2 nhận xét:

  1. Ôi, hoá ra cũng có lúc người yếu mềm thế đấy!
    Nhớ gì mà suốt cả tuần nay vắng bóng...?

    Trả lờiXóa
  2. Vẫn tưng bừng trên FB. Khi nào riêng tư, íu đúi thì về xả đây. Bản tánh ...xấu hổ. Hí hí

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.