Nắng sớm nơi đây đẹp lắm, vàng rợi. Nhất là góc nhỏ "của mình" ở hành lang nhà "trà đạo", trong công viên Tao Đàn này. Không gian xanh yên tĩnh. Yên tĩnh để ngắm người ta ngồi lặng thinh bên nhau, nhìn gì đó, nghĩ gì đó, đọc báo...trong dàn hợp xướng của những nghệ sĩ líu lo.
Thế giới đầy rẫy những vấn đề, chiến tranh, đói nghèo, chém gió, tự kỷ, tự sướng...sao cô ấy có thể bình thản ích kỷ nghe chim hót trong một sáng nắng đẹp này?
Cũng may là giữa thế giới ồn ào đầy biến động ấy còn có góc nhỏ yên bình này để náu vào.
Cũng rất không may là cô ấy đúng hẹn đến sớm mà cái dàn mo đồ mới hôm qua còn hớn hở nhắc nhau váy áo màu mè để cô ấy chụp cho vài bô, mà giờ vẫn chưa vác người đến. Cô ấy đã ăn xong bữa sáng một mình, trả ...29 ngàn đồng (rẻ thế nhỉ). Vừa post lên FB "chửi bới" thì các models xúng xính váy áo hớn hở đến. Chờ nắng lên, lao động quần quật, toát mồ hôi và kết quả là mỗi em được một series ảnh hớn hở.
Và một happy ending là buổi trưa được các models trả ơn bằng chầu bún chả thịt nướng Hà Nội ngon tuyệt. Niềm vui của "nghệ sởi" đôi khi đơn giản vậy thôi. Một bạn trên FB còm vào stt "Cô ấy là người hạnh phúc khi luôn ở trong một tình yêu rộng lớn".
Điều cô ấy luôn chờ đợi không phải là tình yêu rộng lớn. Mà là tình yêu nhỏ, giản dị, có thể chạm vào. Thực như một tô bún thịt nướng vui tươi, không thiếu ân cần. Và không bao giờ phải đặt dấu hỏi hay phân vân, lưỡng lự. :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.