Bầu trời tối sầm, mưa rừng rỉ rả. Nước suối tràn qua đường rừng
hòa vào dòng chảy xiết của dòng sông gầm gào mùa lũ. Nước suối lạnh buốt, mưa run
vai trần, đôi chân dò dẫm trong làn nước không nhìn thấy đáy…
Thôi em ạ, kéo áo lại, ta về. Có lặn lội, có dầm mưa run rẩy
lạnh cũng chẳng để làm gì. Một bức ảnh nude, qua mắt người cũng chỉ là ảnh không mặc
gì, và “Ai?” luôn là điều quan tâm đầu tiên.
Thôi, ta về. Ống kính mù hơi nước,
mắt nhòe mưa, áo nilon mỏng không che được thương xót thân trần, nỗi tủi
thân của người gắn nơ tình yêu vào cái đẹp làm quà tặng. Có lẽ chỉ đổi được một
lời “ngon”…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.