Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

* Mụ DONA Đỗ

Copy từ nhà Trường Sơn :)


Mụ được ban PNO trao danh hiệu “cười đểu”, ( còn đứa hay nói đểu là tôi), thế nhưng mụ khóc rất… thật, rất chân tình. Mụ cười nức nở như liên xô, khóc òa òa…cũng như…liên xô. Bây giờ, chắc mụ cũng chẳng nhớ, mụ khóc vì những chuyện gì, tôi thì nhớ, nhiều lần là chuyện mụ đọc bài trên báo, dính đến trẻ con ( bị đánh đập, tự tử…). Lúc ấy, mụ nữ tính hết biết.

Mụ xinh lắm, tôi còn nhớ ngày đám cưới, “nàng cười xinh xinh bên anh chồng độc đáo”, thỉnh thoảng tôi nhắc lại, khen mụ xinh, hình như mụ ngượng, mụ liếc tôi “mày cứ nói vớ vẩn…”.
Mụ đi đứng rất đường bệ, đám con trai đồng nghiệp thua xa tính men của mụ. Thế mà mỗi lần mụ đi họp hành, hay đi họp mặt ( chủ yếu gặp toàn các gái), dù rất vội, mụ cũng chạy đến trước gương “quẹt son”, xẹt qua, xẹt lại…thế là có một làn môi ngoan. Tôi thích nhìn mụ lúc ấy, nữ tính yêu kiều lắm…

Mụ viết phây hay cực, nên tôi chôm cả bài lẫn hình. Mụ viết về chồng về con…phải nói cực kỳ đàn bà tinh tế. Ai mới gặp mụ, tưởng mụ không biết nấu cơm, lầm chết, mụ đảm đang khiếp…Mụ đi Đông, đi Tây, chuyện gì thế giới biết hết, nhưng tôi thích nhất mụ kể chuyện chồng, chuyện con…nghe thắm thiết lạ. Phải gọi mụ là người đàn bà đắm đuối.

Hôm chiều thứ sáu cuối tháng 8, mụ vào tòa soạn dọn đồ và chào tạm biệt. Mụ bắt mấy đứa trong phòng: “ngồi im tại chỗ, không được chạy tới mụ, chỉ nhìn theo thôi”. Mụ đi nhanh, tay vẫy, miệng cười, mắt ướt...

Mụ nóng hổi, hay ào ào…mà đó là điểm đặc biệt của mụ, chả cần phải đổi thay. Bây giờ, mụ mà nguội đi, chẳng còn là mụ. Mụ nồng nàn với bạn bè, nồng cháy với công việc, nồng nhiệt với cuộc đời này…đến khi mụ thành bà cố, chắc mụ vẫn nóng như thế!

(Chị yêu, xin lỗi đã gọi chị là mụ, nhưng mà thân lắm em mới gọi là mụ đó!)
— với Đỗ Ngọc Dona.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.