Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

* Đừng ném đá Hào Anh nữa!

Một số tin, bài trên các báo về vụ Hào Anh (cậu bé bị ngược đãi, bạo hành khủng khiếp tại trại tôm ở Cà Mau năm nào) đập phá đồ đạc, đuổi mẹ và cha dượng ra khỏi nhà … đang bị “ném đá” nặng nề. Dư luận thất vọng sau khi em đã được giải cứu, được nhiều người quan tâm, thương yêu chia sẻ tinh thần, vật chất, giờ lại "sống dậy" một Hào Anh hung bạo, tiêu tiền như rác, hỗn láo với cha mẹ, uổng công giải cứu, giúp gần 1 tỷ đồng để làm gì…


Ảnh Hào Anh tại bệnh viện sau khi được giải cứu 

Nhìn bề nổi thì vậy. Nhưng chúng ta thử nhìn lại: Một cậu bé có hoàn cảnh cha bỏ nhà ra đi, mẹ bỏ em lại trại tôm lấy chồng khác, bị bạo hành, ngược đãi khủng khiếp không còn là một con người…Những chấn thương tâm lý, cơ thể ấy bao giờ nguôi quên, ngay ở một người lớn?. Đoạn đời cơ cực ấy đã biến em thành một đứa bé bất bình thường, hiện vẫn đang uống thuốc điều trị bệnh thần kinh.

Tiền các tổ chức, xã hội giúp đỡ đã được dùng phần lớn mua cho Hào Anh một căn nhà, mẹ và cha dượng em đã về ở cùng con. Và “câu chuyện” cuối cùng khiến em bị "ném đá" là đi chơi về em xin tiền nhưng mẹ không cho vì hồi sáng đã cho, khiến Hào Anh tức tối đập phá đồ đạc, đuổi cha mẹ ra khỏi nhà. Theo lời mẹ em (cung cấp cho nhà báo) em đã thay xe 4 lần, 10 lần đuổi mẹ ra khỏi nhà, em trở thành người khác từ khi có người yêu, mua sắm đủ thứ cho người yêu… 

Với một quá khứ nặng nề, ám ảnh như vậy, cộng với tình trạng bệnh (thần kinh), Hào Anh ko là người "bình thường" với những ứng xử "bình thường". Những ám ảnh nặng nề xưa ko bao giờ phai nhoà, sẽ trở đi trở lại trong cuộc sống, nếu em ko được yêu thương, dẫn dắt thật sự để dịu đi. Ngược lại, sự hận đời, tính hung bạo sẽ "thức dậy" và bùng nổ khi có điều gì ko như ý... Tôi cứ băn khoăn: Cha mẹ về ở với em, được giúp 1 tỷ đồng là “coi như” cậu bé được giải cứu từ địa ngục sẽ nghiễm nhiên trở thành một người tốt, người bình thường? 

"Ném đá" Hào Anh mà ko nhìn thấy hết những điều trên thì cũng chỉ là góp thêm một hòn đá bạo hành kiểu khác mà thôi!

2 nhận xét:

  1. Hoàn toàn đồng ý với chị, nhất là câu cuối cùng - câu nhắm trúng vào tình trạng mạng xã hội hiện nay. Tuy nhiên, làm gì để Hào Anh trở lại với đời sống bình thường, như một con người bình thường thì đó là một bài toán nan giải. Có người bảo rằng chúng ta chỉ biết quyên góp tiền, giúp đỡ cậu bé, thế là xong. 4 năm qua chúng ta đã ở đâu? Chính quyền đã ở đâu để cậu bé trở thành con người thế này? Vậy là phát sinh thêm một câu hỏi nữa "Chúng ta" ở đây là ai? Cho tiền thì được, chứ đâu dễ gì "chúng ta" có thể đem cậu về nuôi hay là thường xuyên thăm hỏi, động viên cậu.
    Em cứ suy nghĩ chuyện này và băn khoăn từ hôm qua đến nay.
    Biết căn nguyên, gốc rễ của sự ngược đãi cha mẹ rồi, nhưng đọc tin và nhìn mặt cậu ta, em vẫn... ghét lắm! Có lẽ mình chưa đủ tình thương và bao dung để có cảm giác ngược lại.

    Trả lờiXóa
  2. Ghét cậu ta lắm thì cũng giống như số đông, cũng ...bình thường thôi. Nhưng ghét hay thương từ xa cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, như 4 năm qua. Cần nhất, một tổ chức hay nhóm anh chị bạn bè địa phương có lòng quan tâm, chia sẻ, dẫn dắt em trong đời sống hàng ngày. Khuyên/giúp em học nghề, có việc làm tự nuôi sống mình...sẽ hạn chế phần nào những "vấn đề" của em. Em ấy 18 tuổi rồi, việc cho một cục tiền hay "đem" về nuôi ko hề là giải pháp hay.

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.