Tôi ở Sài Gòn, không xem được cuộc triển lãm Cải cách ruộng
đất của Bảo tàng lịch sử Việt Nam tại Hà Nội. Cuộc triển lãm chưa “mở” đã đóng
chỉ sau một vài ngày khai mạc, có lẽ ảnh hưởng từ phản ứng “ném đá” của dư luận,
nhất là trên mạng.
Với riêng tôi, tôi quan tâm và muốn được xem cuộc triển lãm
trưng bày gì, cách trưng bày như thế nào và hình ảnh, hiện vật có gì mới so với
những gì tôi đã được biết (nguồn chính thống và trên mạng). Và từ chính câu
chuyện của gia đình mình, nạn nhân của cuộc cải cách khủng khiếp 60 năm trước.
Ngoại ô thị xã ngày đó (TP Thanh Hóa hiện nay) là nơi gia
đình ngoại tôi sinh sống. “Câu chuyện” cải cách ruộng đất ấy tôi được nghe từ
chính mẹ mình, vài lần trong những ngày thơ bé, những đoạn chắp nối tùy lúc,
tùy chuyện liên quan được bà nhắc tới để dạy dỗ con, để con cái biết ông bà, mẹ
và các cậu dì đã trải qua một quãng, những ngày khốn khó, đau thương như thế
nào. Ngày mà hàng xóm láng giềng và ngay người con cả của ông ngoại tôi đã đứng
lên đấu tố cha. Người ta trói ông, áp giải ra nơi đấu tố khí thế sục sôi. Người
ta gọi ông là mày, xỉa xói, thi nhau vạch tội ông cường hào ác bá, bóc lột (ông
có vài căn nhà phố cho cô đầu thuê, có ruộng cho nông dân thuê, nhưng không nhiều),
có hai vợ (bà ngoại tôi là vợ hai của ông)... Sau cả ngày bị trói, nhẫn nhục đứng
ngoài trời nắng hứng mưa đấu tố, cô Th là du kích - bạn thân của mẹ tôi, giải
ông ngoại về nơi giam giữ. Vừa đi, cô vừa quát mắng ông: “Thằng địa chủ này,
mày có đi nhanh không!”
Và sau đó là những ngày khốn khổ, chia lìa. Nhà cửa tan
hoang, đồ đạc, của cải bị tịch thu, ông ngoại tôi bị giam giữ, bà ngoại phải tạm
lánh về nhà người em út, dì và cậu tôi phải tá túc ở nhà hai ông cậu khác. Mẹ
tôi lúc ấy 14 tuổi còn lại một mình, phải đi mót lúa trên cánh đồng (nhà mình)
về nấu cháo với rau muống để ăn, nuôi ông ngoại bị giam. Các bác hàng xóm (tá
điền) sau này kể với tôi, thương mẹ tôi con “địa chủ” vốn ăn trắng mặc trơn giờ
lôi thôi lếch thếch, lấm lem đi mót từng cọng lúa trên ruộng, trong khi gặt họ
đã cố tình “để sót” lúa nhiều hơn cho mẹ tôi lượm. Nông dân, hàng xóm không dám
hỏi han, gần gũi, người ta sợ…
Rồi sau đó là xin lỗi, sửa sai, quy lại thành phần, ÔNG NGOẠI
TÔI KHÔNG PHẢI LÀ ĐỊA CHỦ!
Mẹ tôi là một người đàn bà kín đáo, âm thầm. 10 tuổi, tôi đã
thấy mẹ tôi, một người phụ nữ 30 tuổi 4 con, thường ngồi lại ở mâm cơm tối với
chai rượu trắng, uống một mình lặng lẽ. Bà cần mẫn làm việc, nhẫn nại đi qua một
cuộc đời vất vả, một nách 5 con khi chồng trong quân ngũ, cả đời xa nhà. Đôi
khi tôi hỏi mẹ có thù hận không. Bà trầm ngâm rồi nói không, nhưng các con cần
phải biết, mọi người cần phải biết cuộc sống/cuộc đời cha mẹ đã trải qua, những
ẩn khuất thăng trầm của đất nước mình. Có ích gì khi nuôi dưỡng mãi những đau
thương, mất mát, sự hận thù của cá nhân trước những lớn lao hơn là sự phát triển,
đổi mới thật sự của đất nước. Dù đâu dễ để quên những kí ức đau thương ấy. Lại
nói về cô Th. Cô du kích, bạn thân của mẹ, sau sự kiện ấy họ không còn là bạn nữa.
Mẹ tôi thường tránh mặt cô hoặc chào hỏi xã giao, nhưng bà luôn dặn chúng tôi
phải chào hỏi cô lễ phép.
Chúng ta mong muốn/đòi hỏi “giải mật”, muốn biết sự thật về
những ẩn khuất, sai lầm một thời. Một cuộc triển lãm, về một “câu chuyện”/giai
đoạn đau thương của lịch sử VN được tổ chức/trưng bày bởi Bảo tàng lịch sử Việt
Nam – quá đúng nơi, đúng chỗ, mà bị “ném đá” thì chẳng khác nào chúng ta tự sập
cánh cửa “muốn biết” mới bắt đầu của chính mình. Nhiều bạn cho rằng “Sao lại gợi
lại đau thương, kích động dư luận làm gì với cuộc triển lãm ấy?” Tôi thì cho rằng,
sao lại không nên nhìn thẳng vào sự thật, lại không hé lộ (dần dần) vết thương
ngày cũ để đời nay, đời sau đừng bao giờ dẫm vào vết chân sai lầm trước (với kiểu
cách, hình thức khác)?.
Biết thêm về một giai đoạn lịch sử . Không ngờ cái đau thương ấy lại nằm ngay trong chính gia đình Nhiếp ảnh gia.
Trả lờiXóaVâng, lão ạ. Gia đình đã khép lại trang đen tối ấy. Khác với các gia đình khác là cuối cùng, ông ngoại... ko phải địa chủ, dù trải qua "quy trình" đấu tố địa chủ.
Trả lờiXóa