Em Leo dặn: “Lát mẹ về mua kem cho Leo nha mẹ, không
được quên đó”. Kem là món em thích, mọi thứ có giá trị hay mong muốn của em đều
được quy ra kem.
Trước khi về mẹ điện thoại hỏi ăn kem gì để mẹ mua, em
lặng im một lát rồi giọng run run “Đừng mua, Leo không ăn kem nữa!”. Mẹ hỏi sao
vậy, lạ quá. Bỗng tiếng khóc oà, nức nở trong điện thoại của em tràn ngập tai mẹ.
Mẹ hoảng hốt hỏi, dỗ dành mãi thì em trả lời trong tiếng nấc: “Leo lỡ làm đổ ly
nước chanh vào bàn phím laptop của mẹ, giờ máy tính chết rồi, bật hông lên, màn
hình tối thui hà. Hức hức, Leo xin lỗi mẹ. Leo không ăn kem nữa!”. Mẹ không cầm
lòng được trước tiếng nức nở của em, nỗi sợ của con thỏ non phạm lỗi tày đình.
Mẹ vội trấn an lỡ rồi không sao đâu, thật thà nhận lỗi, báo trước cho mẹ biết
thế là tốt, thôi nín đi, mẹ vẫn mua kem cho con.
Đem kem về, thấy mặt em nhẹ nhõm như vừa trút được gánh
nặng ngàn cân, hớn hở ăn kem như chưa từng …phạm tội. Vừa cắn một miếng kem em vừa
nói: “Từ mai Leo không lãnh lương tuần nữa. Leo sẽ đập heo lấy tiền đền cho mẹ,
chắc được 3 triệu rồi. Tết này tất cả tiền lì xì Leo cũng đưa mẹ hết”.
Nhìn chú bé 10 tuổi hôm nay khóc oà hối lỗi, rồi lại
tươi vui khi được bỏ qua và an ủi, mẹ tự hỏi sự chân thật ngây thơ này kéo dài
đến khi nào? Hẳn, ngày nào đó chú bé con trở thành người đàn ông thật sự, có thể
gọi điện thoại cho vợ và oà lên khóc với lời nghẹn ngào “Anh đã lỡ yêu người
khác”?
Và anh đập heo …bồi thường cho em???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.