Về thăm ba mẹ ở Vĩnh long, ăn với gia đình bữa cơm tất niên. Ba mẹ già thêm, lưng còng, mắt mờ, tóc trắng xoá mà miệng cười héo hắt rưng rưng.
Ba bảo: "Con mang máy ảnh về không, chụp cho ba cái ảnh bán thân đặng mai này tụi bay làm đám, thờ cũng tiện". Nhất định mặc cái áo quân phục cũ sờn, con phải vá lại cổ áo. Nhìn ngắm ba qua ống kính mà nước mắt con chảy. Cả đời, con đã chụp chân dung bao người, nhiều nhất là các cô gái, những người phụ nữ đẹp. Con bảo họ "Nhìn hút vào mình này, nhìn nồng ấm nhé, rất hiền nhé"... mà hôm nay con nghẹn ngào không nói nên lời. Rồi con bấm máy. Ảnh nét mà mắt con mờ. Con thường tìm lại những người mà con đã chụp họ hàng chục năm trước. Nhưng hôm nay con biết rằng, ngày nào đó con muốn "tìm" cũng không bao giờ gặp được ba nữa. Trong con ba mãi mãi là người cha thương yêu, ấm áp, người dắt con đến trường, người thường an ủi những lúc, những quãng con buồn khổ...
Cuộc đời ngắn ngủi và chúng ta chỉ có một cha mẹ thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.