Tác phẩm của mình trong sách ảnh, thư viện của Asia Culture Council lưu giữ
@ Một ông anh thân thiết, nghệ sĩ nhiếp ảnh nổi tiếng, "vua đen trắng", sau bao năm giờ mới thoả thú chơi nhiếp ảnh "cho mình" đúng nghĩa. Sau những tìm tòi thể nghiệm nay anh chụp rất dung dị, những hình ảnh chân dung, sinh hoạt đời thường, tĩnh vật... qua ống kính anh thật sinh động, có hồn, tinh tế trong sắc độ và sáng tối bậc thầy. "Chụp những gì mình thích, cho mình là sướng nhất em ạ". Cũng giản dị như cuộc đời, đến một quãng nào đấy, ko có gì là quá quan trọng, không còn chạy đua/đuổi theo những phù phiếm hay vì ai cũng chụp thế. Để đạt đến sự giản dị đúng nghĩa, phải trải qua một quá trình...phức tạp, đôi khi lạc lối. Để hiểu chính mình, giữ nguyên vẹn là mình.
@ Hôm bữa post tấm ảnh mình chụp một góc Đầm Chuồn (Huế), vài bạn khen đẹp. Mình đùa bảo chỉ nhìn thấy và click. Rằng, đối với phó nhòm bọn mình, một tấm ảnh đẹp chưa nói lên điều gì. Có những cái "đẹp" trôi vào quên lãng ngay khi ta đưa mắt sang góc khác. Có những bức ảnh không đẹp (theo nghĩa thông thường) mà lay động. Ở đó không chỉ là sự phản ánh, nó đã có chính kiến và cái nhìn tương tác xã hội. Ở một phía khác, một bông hoa, một tĩnh vật hay đôi mắt của chân dung... có "điều gì đó" được kể như câu chuyện, như một ý niệm hay chỉ đơn giản là một khoảnh khắc của mỹ cảm.
Vâng, tất cả đều nhìn nhưng ai sẽ thấy?
Tình yêu cũng vậy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.