Tản văn (trích một phần đăng trên tạp chí sắp ra)
Vừa nhìn thấy nhau, bạn
đã nước mắt chứa chan: "Anh ấy hẹn em đi uống cà phê và nói
một cách chân thành "anh đã có người khác, anh không muốn lừa dối
em!". Nhìn gương mặt vốn xinh tươi của bạn giờ héo hắt, bỗng quặn lòng. Hai bạn là cặp “hình mẫu” đẹp đôi, hạnh phúc, khiến bạn bè vui mừng chờ được uống ly
rượu đào hợp hôn mà giờ…
“Vì sao anh ấy lại có thể bạc tình như thế, sau những
ngày mặn nồng, những lời thề thốt yêu đương dành cho mình? Mình không thể chịu
đựng được ý nghĩ ngày mai thức dậy không còn có anh ấy nữa. Mình không muốn
sống thiếu anh ấy…” – bạn bật khóc. Làm thế nào để an ủi một người vừa chia tay
với cuộc tình đã là động lực khiến cô ấy vui sống, tràn trề năng lượng, yêu
đời, cùng niềm hy vọng không nghi ngờ gì về một tổ ấm trong tầm tay? Bốn giờ
ngồi bên bạn chỉ để nghe bạn nói, bạn khóc. Gần cuối cuộc gặp, bạn ngồi lặng im
rất lâu rồi gạt nước mắt, giọng quả quyết: “Tình yêu không phải là tất cả cuộc
sống chúng ta, phải không? Mình phải tập quên người ấy, không có người ấy trong
đời…mình sẽ phải mạnh mẽ phải không?”. Mắt bạn lại đẫm lệ.
Ấy ơi, mạnh mẽ lên. Người ta đến với nhau, yêu nhau
nhiều khi chẳng cần nguyên cớ, lí do nhưng chia tay thì rất nhiều lí do (chính
đáng, tưởng là chính đáng, ngộ nhận, không đủ niềm tin...). Biết là bạn rất
đau, mình không biết phải nói gì (mà bạn cũng chẳng cần khuyên đâu) nhưng
mình phải nói điều cũ rích thế này: Cứ khóc đi, hết nước mắt rồi thôi. Cứ
đau đi...thời gian rất nhiệm màu, sẽ dần chữa lành vết thương lòng của bạn, rồi
sẽ có một ngày bạn sẽ hoàn toàn thanh thản khi gặp lại người xưa. Không có gì
là vĩnh cửu, kể cả tình yêu. Hãy giữ lại và nhớ những gì đẹp đẽ giữa cậu và
người ấy, xếp vào một file lưu. Rằng, nó đã từng đẹp, từng làm cậu vui, hạnh
phúc, thăng hoa. Nó không mất đi, nó đã từng đẹp và dừng lại ở quãng ấy, khúc
ấy. Gạt đi những buồn khổ, nhìn thẳng về phía trước và mỉm cười bước tới. Tin
tớ đi. Ngày nào đấy, cậu lại hẹn tớ đi cà phê, để báo cho tớ tin
shock :"Tớ vừa có tình yêu mới!"...
Khóc với mình, nhưng bạn kể, ở cuộc gặp cuối cùng dưới
bóng cây cổ thụ xào xạc lá khuya ấy, bạn đã nén lòng, đưa tay sửa lại cổ áo cho
người yêu, giờ đã là người yêu của người khác, giọng nhẹ nhàng: “Thôi, em đi. Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ. Chúc anh hạnh phúc!”. Rồi
bạn bước đi trong đêm tối, mặc tiếng gọi thảng thốt của người yêu: “H. ơi…”.
Nhiều năm sau,
bạn vẫn một mình, không ai thay thế được hình bóng xưa và làm lành được vết
thương ngày cũ của bạn. Bạn dành tất cả thời gian, tâm sức cho công việc, cho
những đam mê bạn theo đuổi, và thường đến các cuộc gặp gỡ với bạn bè một mình. Những
thành công trong nghề nghiệp đến với bạn, cùng với tiền tài và địa vị. Nụ cười
trên môi bạn dần tươi hơn, gương mặt bạn dần bớt héo hắt, nhưng vẫn còn đó
thoáng buồn trong mắt khi bạn bè nhắc nhở bạn phải “để cho người ta gần bạn, mở
cửa lòng cho người ta yêu bạn…”. Bạn vẫn lẻ bóng đi về, vẫn “hạnh phúc một
mình”. Cho đến một ngày mình và bạn bè nhận được thiệp hồng của bạn, bạn thành
hôn cùng một chàng trai xứng đáng, người đã làm bạn hoàn toàn quên đi người cũ
với niềm tin ở đâu đó vẫn có một người của bạn, dành cho bạn trong cuộc đời
này…
Không thể lý giải cặn kẽ tại sao ta yêu. Giữa triệu người vì sao
ta yêu thương người đó mà không phải bất cứ ai khác. Có những tình yêu định mệnh.
Tình yêu đi qua thường để lại nỗi buồn, và cả đau đớn. Cuộc sống lạ lắm, ngày
nào đó, ở nơi nào đó vẫn/đang có một người nào đó dành cho bạn, sẽ thuộc về
bạn. Chỉ là chưa gặp được nhau mà thôi.
DIÊN VỸ (Đỗ Ngọc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.