Cho tôi trở lại ngày 30, cặm cụi, mướt mồ hôi vừa làm báo vừa làm thợ ảnh trong studio của mình "kiếm thêm". Chụp những bức ảnh 20.000đ/kiểu, giữa muôn mặt "khách hàng", vẫn đọng lại những khoảnh khắc đặc biệt. Những bức chân dung chụp theo phong cách cổ điển, ánh sáng tự nhiên hắt vào từ cửa sổ. Dù khách thế nào, "đạo diễn" cũng dỗ dành "nhìn dịu dàng nhé, mềm mại nhé, say đắm nhé" để chỉ tập trung vào ánh mắt. Cô này la oai oái "Nhìn chị, làm sao em ...say đắm được?!" :))
Một năm sau, studio ấy biến ngay và luôn khi cô chủ bị tổng biên tập Thế Thanh phê bình trước cuộc họp cơ quan vì "thống kê cả quý chỉ có 5 bài". Biểu tượng cảm xúc pacman
Nếu không có một năm làm ăn ấy, đến cuối đời vẫn ngộ nhận mình có ... tài kinh doanh. Những mua bán, nhập hàng, giao hàng (kèm chụp ảnh), những tối khuya còn kiểm tiền thu, chi... làm cô chủ mụ mẫm (vì dốt toán). Ngày khai trương studio/cửa hàng vui hớn hở, thì ngày khai tử nó còn...sung sướng hơn. :))
Nếu không có một năm làm ăn ấy, đến cuối đời vẫn ngộ nhận mình có ... tài kinh doanh. Những mua bán, nhập hàng, giao hàng (kèm chụp ảnh), những tối khuya còn kiểm tiền thu, chi... làm cô chủ mụ mẫm (vì dốt toán). Ngày khai trương studio/cửa hàng vui hớn hở, thì ngày khai tử nó còn...sung sướng hơn. :))
Niềm vui của mình bên cạnh những rong ruổi lượm lặt hình ảnh cuộc sống, còn là những khoảnh khắc chân dung bạn bè. Để vài/mươi năm sau, những ai đó nhìn lại khoảnh khắc họ đã đẹp với niềm vui và thoáng bồi hồi...
(Photo by DoNgoc, bạn Kẻ Học Hầu Chuyện - Nông Thanh Vân, người trong ảnh).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.