Nhóm khác vào quán, một ông dõng dạc kêu "Cho một đĩa bành trướng, một dĩa máu luồn, mới lại thêm hai bát máu". Mình chả hiểu gì cả, mắt tròn mắt dẹt, lạ là chủ quán lại hiểu. Chả hỏi lại, cứ thế ông ấy làm món ăn răm rắp. Mình mắc cỡ hỏi các ông đoàn mình "Món gì mà tên kinh thế?". Mấy ông giải thích: "Món bành trướng là mặt lợn. Máu luồn là dồi lợn, là huyết lợn dồn ruột heo. Hai bát máu là hai bát tiết canh!". Ôi chà chà, mình cười rũ rượi như con điên.
Lên xe đi tiếp đến đèo Ô Quy Hồ, một ông chép miệng "Riêng heo với lợn cũng phức tạp. Hoa cứt lợn chứ ai nói hoa cứt heo. Gió heo may chứ không thể nói gió lợn may, nhỉ". Xuống xe ở đỉnh đèo, say sưa ngắm hoa dại bên bờ vực, mình chép miệng, nghe thoảng trong gió lợn may hương mùa thu đã về... :))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.