Tối qua ở bàn ăn, Lou (HS lớp 10) hỏi "Ba mẹ có biết chuyện gì xảy ra sáng nay không?".
Con kể, sáng con chở em (Leo, lớp 6) bằng xe đạp điện đến trường cùng hai bạn hàng xóm (các bạn đi xe máy và xe đạp). Cả bọn đi qua ngã tư đông đúc, rẽ vào đường nhỏ hơn về phía trường, từ ngã tư kế cận, một chiếc taxi bất ngờ phóng ra với tốc độ cao và đâm sầm vào bạn P. đi xe máy phía trước con. "Như trong phim mẹ ạ, bạn P ngã xoài xuống đường, lảo đảo đứng lên thì lại ngã sấp xuống đường. Bạn ngất đi, tay ra nhiều máu"... Bạn P được mang vào phòng y tế trường (có BS) cấp cứu. May, bạn ko bị gãy hay chấn thương gì, chỉ mất nhiều máu từ vết thương ở tay. Chiếc taxi đã bỏ chạy ngay sau khi gây ra tai nạn, đường nhỏ, vắng, tụi nhóc run cầm cập ko kịp nhìn số xe.
Nghe chuyện, ba mẹ xanh mặt, còn Lou vẫn bàng hoàng. Năm học này chuyển trường về gần nhà (cách 1km), Lou bắt đầu đi xe đạp điện và chở em, chiều mẹ đến trường đón về, cho yên tâm một nửa. Đường phố xe cộ tấp nập, hỗn loạn, chạy ẩu, tai nạn ngày càng nhiều. Mỗi sáng mẹ đứng nhìn theo anh chở em đi mà luôn bất an. Mà đâu thể đưa đón mãi, để các con ko biết đi xe, ko thể tự đi, tự bơi và biết cẩn thận trong biển xe cộ đầy bất trắc kia. Vì cuộc đời sau này còn biết bao lối ngặt, ngã tư, ngã năm, ổ voi ổ gà nghiệt ngã... Chỉ còn đặt cược vào sự may mắn, phù hộ của Trời. Không mong con đi được trên thuỷ tinh, chỉ mong sáng tiễn con đến trường, chiều mở cổng đón con về vui vẻ, bình yên.
Như sáng nay càng bất an khi nhận tin một nhà báo đã qua đời vì tai nạn giao thông trên đường chở con đi học... :((
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.