Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017

CHUYỆN CỦA ĐÀN BÀ HẠNH PHÚC

(Bài đăng trên báo Nhân dân hằng tháng 10/2017
http://www.nhandan.com.vn/hangthang/item/34523902-chuyen-cua-dan-ba-hanh-phuc.html)





Có thời khắc, kiểu như sáng thức dậy, giữa ban mai mỏng tênh, thấy bụi hoa tưởng đã khô héo cỗi cằn ở sân thượng trồi lên một nụ mầm xíu xiu...Hay những phút, loạng choạng giữa ngã tư đường, bỗng luống cuống phát hiện ra, cái xe đang tiến tới có ý chạy chậm hẳn, nhường cho mình qua...Những giây phút đó , nhỏ nhoi thôi, bé mọn thôi, nhưng luôn khiến lòng mình ấm lại, chùng xuống, giúp mình cứ reo vui một mình, để rồi lan toả cái hiệu ứng ấy cho nhiều giờ khắc nữa. Đọc tản văn, thực ra là những bài viết ngắn của Dona Đỗ Ngọc, được tập hợp trong tập sách in đẹp ADN tình yêu, do Nhà xuất bản Phụ Nữ vừa phát hành, cũng có cảm giác ấy, dìu dịu, lan man và nhẹ bẫng...
Đỗ Ngọc là nhà báo. Hơn thế nữa, chị còn là một nghệ sĩ nhiếp ảnh có tiếng. Viết không phải là nhiệm vụ chính của chị, chỉ là cách thảng hoặc, chán ghi lại thần sắc của vạn vật chung quanh bằng ống kính, chị mượn con chữ làm phương tiện chia sẻ chiêm nghiệm về những sự thường tình nhỏ nhoi của cuộc sống, về những vẻ đẹp thoáng qua của ứng xử, những lãng đãng của tình người...đi nhiều, giao tiếp nhiều, biết nhiều, chị có nhiều chất liệu đời thực làm cầu nối chuyển tải các thông điệp tình yêu. Ẩn náu trái tim đàn bà nhạy cảm, "liêu xiêu" trong cái vẻ ngoài xù xì gai góc, Dona Đỗ Ngọc giải mã "bộ gen" tình yêu đơn thuần chỉ là "tình yêu thương, hạnh phúc gia đình không thiếu sự tin tưởng. Đó cũng là một ADN mạnh hơn tất cả" (ADN tình yêu), rồi "Đôi khi tôi tự hỏi 'Cái đẹp có giới tính không?' Rồi tự trả lời: Nhà nhiếp ảnh cảm thụ cái đẹp với tư cách một cá thể giới tính, nhưng thể hiện/sáng tạo dưới ánh sáng chung của lý tưởng: cái đẹp, thuần nhất. Tôi vẫn đang học và nghĩ. Đôi khi lại suy tư "đẹp, rồi sao?". Chẳng sao cả, những vẻ đẹp đi qua ta, đôi khi không cần đến cả thông điệp. Đẹp thôi, đã là một phẩm chất" (Cái đẹp có giới tính không?", nhàn tênh, đúng kiểu đàn bà hạnh phúc, hiểu đời, nhìn gì cũng bao dung và thư thái...
ADN tình yêu đúng là tập sách của đàn bà viết, viết chuyện đàn bà. Chỉ đàn bà mới hay lẩn thẩn mông lung, mới cả nghĩ bà yêu thương nhiều thế, dù yêu lắm khi toàn lạc lối sai đường. Chuyện đàn bà của Dona Đỗ Ngọc lúc nào cũng ấm áp, xoa dịu dù sự tình có buồn bã thê lương đến đâu, và rốt cục cũng thấy, chị thật sự là đàn bà hạnh phúc. 
Có thể bởi thái độ sống, thái độ với cuộc sống không phụ thuộc ở khách quan, mà chính bởi tại khách quan của mỗi người.
"Chúng ta ai rồi cũng sẽ già yếu, bệnh tật. Điều gì giữ chúng ta lại bên người, ai còn lại bên ta ở khúc cuối cuộc đời? Có rất nhiều thái độ, hành vi, cử chỉ, sự chăm sóc ấy có nêm tình yêu thương thật sự hay chỉ là nghĩa vụ/thương hại. Điều ấy cũng phụ thuộc vào tài khoản tình yêu của mỗi người. Ai cũng có tài khoản tình yêu. Sự giàu có trong tài khoản tình yêu của mỗi người phụ thuộc vào "lao động", tình yêu ta cho đi, thật lòng và vô điều kiện, được tích luỹ theo năm tháng. Không có gì là bỗng dưng, cho và nhận" (Tài khoản tình yêu"...

Rốt cục lại, vui buồn, sướng khổ, hạnh phúc hay bất hạnh...của đàn bà, do ông trời nào định đoạt đâu, do mình, do chính mình quyết định cả mà thôi...
                   
KHÁNH AN

https://www.nhandan.com.vn/hangthang/item/34523902-chuyen-cua-dan-ba-hanh-phuc.html