Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

* Khúc cuối...

Đi chùa thắp nhang. Không phải cho mình mà cho người từng yêu dấu của một người.

Chùa lưu giữ nhiều bình tro cốt, chia thành lầu 1, lầu 2, lầu 3. Mỗi bình tro cốt được đánh số, ghi tên, là một người. Có vị trí mặt tiền, dưới đất, trên cao. Tôi đứng chờ nhà sư đi vào ngách đem ra cái bình sành màu đất bạc. Ông đấy, một người (đã từng) có tiếng, tài giỏi, uyên bác và lịch lãm.

Họ phải lòng nhau ngay từ lần gặp đầu tiên. Ông “gần như” là người tự do, nhưng lại bị ràng buộc nặng nề bởi những điều khác, không dễ vượt qua, như hầu hết đàn ông đều thế. Chị đã có gia đình, con cái lớn, một gia đình nhìn chung êm đềm, có thể nói (như người ngoài) là hạnh phúc cũng được. Cho đến khi chị gặp ông.
Thỉnh thoảng họ gặp nhau. Ông thường chờ chị đến với một bó hoa gói rất đẹp. Tôi quay đi, mỉm cười mỗi lần bắt gặp ông bồn chồn, lúng túng dụi vội điếu thuốc hút dở, khi nhìn thấy chị từ xa đi vào. Còn chị thì bước chân ríu vào nhau, cười bối rối bước vào trong trường nhìn của ông. Thời gian trôi qua, thỉnh thoảng họ gặp nhau, không hứa hẹn điều gì, không nói ra nhưng cả hai đều mong ước một cuộc sống chung.
Trước ngày ông thật sự được tự do, họ gặp nhau. Ông lặng người khi chị nói nhiều năm qua chị đã mòn mỏi chờ ông, mong đợi ngày này sẽ đến. Nhưng khi nó đến, chị bỗng nhận ra chị không còn chờ đợi nữa. Mọi thứ đã hết đúng vào ngày ấy, để quyết định chị có ra đi hay không, điều mà có lần chị đã quyết tâm rời bỏ gia đình, mà rồi số phận run rủi…Hình như có một sự tổn thương sâu sắc nơi chị, rằng những ràng buộc kia, những đe dọa ảnh hưởng đến sự nghiệp của một người đàn ông hóa ra quan trọng hơn tình yêu, tuổi trẻ của người phụ nữ anh ta yêu. Còn bây giờ, họ không còn trẻ nữa…
Thỉnh thoảng, tôi cùng chị vào chùa thắp nhang cho ông, một người đàn ông thông minh, tài giỏi, có nụ cười tươi… giờ là tro bụi trong cái hũ sành màu đất bạc. Lần nào rời nơi đó, chị cũng rơi nước mắt. Tôi đi chậm lại phía sau, ngại làm động…
Tối nay, tôi ghé chùa một mình. Tôi thắp nhang cho ông rồi ra ngoài sân đốt tấm thiệp tôi đã giữ hơn 10 năm không chuyển cho người nhận là ông, trong đó có những lời rất đẹp, tha thiết mà chị ngượng ngùng không muốn gửi đi, đưa tôi giữ.
Tôi rời chùa, giữa cơn mưa nặng hạt...


7 nhận xét:

  1. Em đọc thôi chị ạ.. chẳng nói được gì..

    Trả lờiXóa
  2. Có một Dona được nhìn ở góc độ khác mọi ngày. Một "chân gỗ" bỗng dưng chùng lại, ướt mềm trước một mối tình mà giờ đây hỉ còn là hư không.
    Nghe thì sến, nhưng mình cảm như vậy.

    Trả lờiXóa
  3. ".. Chỉ là cơn mộng thôi, mà người đời thường nhìn cơn mộng trôi,..." Sang đọc lại tự nhiên em nhớ bài hát " Tình đầu, tình cuối" ...

    Trả lờiXóa
  4. Chỉ là giấc mơ, chỉ là một cơn... gây mê:)

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.