Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

* Chia con

Chiều qua đón con, chỉ còn con và vài bạn đứng đợi ba mẹ trong khuôn viên trường. Mặt con buồn buồn, mẹ tưởng do mẹ bận việc đến trễ, trong khi các con được trường cho nghỉ sớm để về nhà vui Giáng sinh cùng gia đình, tránh kẹt xe.



Đi một quãng, con lên tiếng sau lưng mẹ: “Hôm nay lớp Leo chia tay với một bạn trai!”. Mẹ hỏi lí do, con nói gọn lỏn “Ba mẹ bạn ly hôn”. Mẹ giật mình: “Ly hôn là gì?”. Con trả lời: “Là hai người bố mẹ chia tay, bỏ nhau rồi chia con. Bạn T. theo bố về quê, không học ở Sài Gòn nữa. Em bạn T. mới 4 tuổi ở lại Sài Gòn với mẹ. Ăn liên hoan lớp xong, bạn T. chào cả lớp rồi lấy một phần KFC mang về cho em bạn ấy. Hai anh em sắp chia tay nhau mà, cũng gọi là ly hôn hả mẹ?“

Sao các con biết ba mẹ bạn ly hôn? “Dạ, bạn T. tâm sự với bạn thân của nó là bạn L, dặn đừng nói với ai, mà cái thằng L bà 8 kể cho mấy bạn khác. Mấy bạn này cũng bà 8 hỏi cô chủ nhiệm, vậy cô mới nói cho cả lớp biết và dặn “Các con phải học giỏi, phải ngoan để ba mẹ vui lòng, yêu nhau và yêu các con thì không ly hôn”. Thật sự, mẹ chùng lòng, khi nghĩ đến hình ảnh hai đứa bé chia tay nhau, đứa anh mang phần ăn về cho em…Mà mẹ không nói gì.

Một lát, con lên tiếng: “Lỡ ba mẹ mà ly hôn, Leo không biết chọn ở với ai. Ở với mẹ thì sợ ba buồn. Chắc Leo chọn anh Hai mẹ ạ, vì Leo ngủ cùng giường với Lou quen rồi”. Tay lái mẹ loạng choạng, bảo con chỉ nói bậy, ba mẹ và các con sẽ luôn ở bên nhau.

Một lát, con lại hỏi: “Mẹ ơi, thế nhà nào có một con làm sao chia? Hông lẽ cắt hai phần trên và dưới, hay chia dọc để ai cũng có nửa con đều nhau?. Hay là hai người ba mẹ phải tiếp tục ở chung nhà để có thêm một em bé nữa rồi mới ly hôn, chia mỗi người một đứa?”. Mẹ vừa muốn khóc lại vừa bật cười vì lời lẽ của con.
Rồi con hỏi thêm, nhất định bắt mẹ phải trả lời: "Nếu bắt buộc phải xẻ Leo làm hai để chia, mẹ lấy phần nào? Lấy phần đầu để Leo còn nhìn thấy mẹ". Đến nước này thì mẹ buộc phải trả lời: "Mẹ không muốn con bị xẻ đôi để được chia con nửa phần. Mẹ sẽ để nguyên thằng bé xinh trai lành lặn cho ba, người chắc chắn rất yêu con".

Tối Noel, lúc ăn bánh kem mẹ đem chuyện kể cho cả nhà nghe, anh Hai hí lên cười vì được con chọn lựa, còn cụ thân sinh thì không nói được lời nào, chỉ nhìn con mắt hơi chớp chớp…

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

* Đàn bà và khăn...

Hầu hết các cô bạn của mình đều có khăn quàng cổ, choàng vai. Người ít thì chục cái, nhiều vài chục, cá biệt có cô có hơn…100 cái khăn. Đôi khi mình cứ băn khoăn, các bà làm gì với từng ấy khăn? Nhất là phương Nam nắng nóng, nhiều khi chả muốn mặc quần áo, nói chi đến quàng khăn, thậm chí như cái mền đi chơi. 

Khăn giữ ấm, hẳn rồi. Nhưng phụ nữ hình như không diện vì sức khoẻ, bởi nhiều cô vẫn hiên ngang đầm hai dây, hở vai đến gần nửa lưng đi ngoài trời lạnh 16 độ C. Rồi không dưng trời nóng chảy mỡ 36 đến 38 độ thì các cô, các bà lại quàng khăn, nhìn phát…khùng. Cơ mà đẹp. hehe, đẹp thì phải hy sinh thân thể và cảm giác, nhỉ. 


Tui và khăn...trải bàn mượn.hihi

Công nhận, các cô bạn mình quàng khăn voan nhẹ trên cổ hay khăn len choàng vai, thả dài đến gối nom họ xinh và sang hẳn, nữ tính tràn trề. Mình có ba cái khăn, hai khăn len là của bà bạn thân đi nước ngoài mua cho, 10 năm chỉ choàng đúng 5 lần đi xa trời lạnh. Và một khăn rằn “thuổng” của bạn trong chuyến đi biên giới làm thiện nguyện vừa rồi. Có lần cũng muốn nhìn mình thế nào với khăn, mình mượn cái khăn màu đỏ như khăn trải bàn của đứa bạn choàng qua vai, cả bọn lăn ra cười, bảo trông mình như …con điên nhà quê. Người đi đằng người, khăn đằng khăn. Có đứa ác mồm bảo “Bà quàng dây thép gai hợp hơn”. Khổ thân mình thế.

Tháng cuối năm này, tiết trời mát lạnh. Nhiều buổi sáng, buổi tối, phụ nữ quàng khăn như bươm bướm ra phố. Ở trong văn phòng, quán café cũng quàng khăn, vào toa lét cũng ko bỏ ra. Chỉ đi ngủ là không quàng khăn. Nói dại, quàng khăn kiểu lua tua, dây ren lằng nhằng, nửa đêm ác mộng giãy đạp lung tung, chẳng may thắt phải cổ thì toi đời. 

Qúa nửa đêm qua, chị bạn xinh đẹp bỗng gõ vào inbox nói chị không ngủ được, trằn trọc mãi. Mình an ủi, chúc chị ngủ ngon, cảm thấy chị hình như đang ở khoảnh khắc trống trải, đơn lạnh. Hơn 100 cái khăn đủ màu sắc, kiểu dáng, chất liệu không làm chị ấm áp. Hơn 100 cái khăn vẫn không so được với một vòng tay. Chẳng nhẽ lại bảo chị hãy tự nắm bàn tay mình, rụi đầu vào lòng mình. Rồi cũng qua mùa lạnh… 

Lại nhớ có lần hai người yêu nhau không thể gặp nhau. Ngày sinh nhật người kia, người này từ xa gửi về một chiếc khăn len rất đẹp, qua điện thoại giọng rưng rưng: “Sài Gòn cuối năm trời lạnh, em đưa cho anh ấy chiếc khăn này. Chị chưa bao giờ ôm anh ấy, quàng khăn vào cổ, anh ấy sẽ cảm thấy vòng tay chị…”. 

Cho đến lúc người kia qua đời vì bệnh, vòng tay chị vẫn chưa quàng được vào người mình yêu...

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

* Con rưng rưng

Chiều qua đón con. Theo thường lệ đón sớm thì cho con chơi ngoài công viên vườn trường 15 phút trước khi về, mẹ ngồi đợi ở tiền sảnh. Một hồi con (Leo, 9 tuổi) mặt buồn bã quay lại kiếm mẹ. Hỏi, mắt em rưng rưng: “Leo đang chơi đu quay, một anh (lớp 6) đuổi Leo, giành đu. Leo nói, em đang chơi, hồi nãy anh chơi xong đã đi rồi mà. Ảnh nói mày láo hả, cút chỗ khác, Leo chưa kịp ra thì ảnh đạp vào người Leo”. 

Con quay đi, mắt chớp chớp. Con vốn nghịch, lì, có té chảy máu chân cũng ko khóc, vậy mà giờ rưng rưng, nhìn thương quá. Cái rưng rưng không vì cay cú, không vì ấm ức mà vì đối mặt với sự bất công trắng trợn, không hiểu được vì sao người ta có thể đạp vào người mình chỉ vì “tao muốn chơi nữa, được không”.


Leo, 9 tuổi

Thế con làm gì khi anh ấy đạp con? Con phải đi ra, nhường cho anh ấy và nói sao anh đạp em. Ảnh quát mày muốn ăn đạp nữa hông, mẹ ạ. Em dúi đầu vào lưng mẹ, mà lòng mẹ đau nhói. 

Không thể dạy em đánh nhau, nên mẹ chỉ an ủi và dặn: Con làm thế là đúng. Anh ấy hư, không nhường em nhỏ lại còn đánh người hung bạo. Con đừng buồn. Nếu lần sau, anh ấy lại giành đu nữa, con hãy đứng lên nhường và nói “Anh lớn mà không nhường em thì em nhường anh đó”. Con dạ.

Một hồi, mẹ lại băn khoăn. Có khi nào nhường rồi, nói xong câu ấy con sẽ bị anh kia đánh chỉ vì “Mày bố láo, dám dạy dỗ tao hả?”

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

* Đám cháy

Hôm nay nhà anh chị hàng xóm có giàn mướp dựng cổng “vu quy”. 



Một lần, con gái chị nói với tôi: “Ba mẹ không cho lấy ảnh, con không lấy ai”, giọng cương quyết như chặt thịt. 


Hôm sau đi bộ cùng tôi, chị khổ sở: “Nó yêu cái thằng
 chả ra làm sao. Kỹ sư kỹ xiếc gì mà ăn mặc như ma cà bông, quần Din rách gối cả tấc, mà phải nó nghèo đâu. Đàn ông con trai gì mà …đẹp quá là tôi không ưa. Ngữ này đàn bà con gái theo cả đống, lăng nhăng phải biết. Lấy thằng nào bình thường, chân chỉ cho nó lành, con gái mình đỡ khổ. Tôi không đồng ý nó lấy thằng này…

Tui bảo, chị có biết cái quần Din rách gối ấy …đắt tiền hơn quần lành ko, rách…nghệ thuật, mốt mà bọn trẻ rất thik đới chị. Chị nhìn em đi, đáng tuổi mẹ các con chị em cũng đang mặc quần sọt Din xé lai từa lưa nè (chị liếc xéo, nhưng ko khó chịu), nhưng ở xóm mình có ai bảo em ma cà bông đâu. Thật chị chứ, mấy ông đang bị tòa xử tham nhũng, bồ bịch, bị tử hình… mặc vest cả đấy chị.

- Yêu gì cứ như …cháy nhà cô ạ. Cấm ngăn gì cũng không dập được- chị ỉu xìu.
- Chị ko thấy đám cháy nhà nào rồi cũng…tắt à. Cứ cho chúng lấy nhau, để chúng tự cháy tự tắt. Nếu bị ngăn cấm, chúng sẽ yêu nhau gấp đôi gấp ba, cứ tưởng tượng cá hụt là cá khủng, cả đời mơ mộng lại khổ người đến sau. Sau này, sống chung ko hạnh phúc chúng chỉ có thể trách mình. Còn nếu lấy người khác ko hạnh phúc, chúng đổ thừa bố mẹ chị ơi.

Tôi dừng lại cổng vu quy hỏi thăm, đùa: “Ớ, thế cháu nó lấy được thằng chân chỉ đạo đức rồi hả chị?” Chị kéo tôi ra chỗ giàn mướp, mắt láo liên: “Khổ lắm cô ơi, tuần trước thằng ma cà bông kia đến chơi, cứ tủm tỉm cười bảo giờ nó rất thik có con, sinh đôi cũng được. Làm tôi chột dạ quá. Thôi cho nó cưới cha cho rồi, không khéo sau này mẹ nó đánh tiếng “cháu nó có bầu” thì có mà lạy cả nhà nó”. 

Hehe, tui được mời dự đám cưới nè :v

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

* Sáng nay, góc nhỏ Sài Gòn

Những sáng như thế này, tiết trời mát mẻ, hơi lành lạnh. Cái lạnh dễ chịu của mùa đẹp nhất trong năm. 
Quãng này đi trên phố đã thấy màu sắc, âm thanh năm mới, Noel rộn ràng.
Sáng nay, đưa con đi học sớm, ghé vào quán ngồi một mình trước giờ làm việc. Lướt web, uống một ly cà phê đá pha phin, nghe những ca khúc Giáng sinh, Happy New Year... Thấy lòng bình yên, thanh thản. 

"Rồi chúng ta sẽ quên nhau, quên được những kỷ niệm xưa? Chúng ta đi qua đời nhau..."- câu hát trong ca khúc tự sự, buồn buồn tan vào khoảnh cảm xúc, tâm trí lơ đãng, không focus vào điểm nào trong buổi sáng này. Cuộc sống đôi khi cũng cần thoáng mơ hồ chậm buồn như giọt cà phê phin rơi chầm chậm trước mặt, như giọng Jazz lười biếng loãng vào không gian đẫm mùi capuchino và tiramisu.





Một năm mới đang đến. Nào, về văn phòng, bắt đầu ngày mới, tuần làm việc mới:))



Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

* Một nơi, bạn chỉ ngắm sao trời…

Cuộc sống bận rộn, căng thẳng, nhiều áp lực khiến chúng ta ít có thời gian dành cho người thân, cho chính mình, để có những giây phút thảnh thơi. Mà chăm sóc chính bản thân mình, là điều đáng làm nhất, để refresh-làm mới tâm trí, cảm xúc, có thêm năng lượng để sống vui, sống khoẻ và có ích hơn.


Lần cuối cùng, chúng ta đi xem phim, cà phê, du lịch với chồng, con, bạn bè vào lúc nào? Hãy nói cho tôi biết, lần cuối cùng bạn ngắm một bông hoa, trăng 16, cười lảnh lót vô tư… vào lúc nào?

Chúng ta lao đến những mục tiêu, những trách nhiệm, bổn phận (chưa kể là những đích đến ta sẽ nhận ra vô nghĩa vào một ngày nào đó), mà quên mất rằng, những phút giây sống thảnh thơi quý giá biết chừng nào. Nhưng thật ko dễ, để rút ra những điều “như đúng rồi” này.

Có một nơi, tôi biết, nếu tạm thời “quẳng” đi, nói không với những ràng buộc trong một limited thời gian, không gian, bạn sẽ cảm thấy đầu óc mình là một ổ cứng mất hết dữ liệu. Một ổ cứng …sạch sẽ, không dữ liệu, kể cả virus.

Vài scene trong phim "Quý bà đi rừng" :))


Nắng sáng bên hồ

Hai bà nương quậy:)

Những giây phút bạn bè, hồn nhiên vô tư, thậm chí là...dở hơi mà cười vang rừng

Lội suối cạn chân trần là một trải nghiệm...đau chân nhưng thú vị

Không có gì thú hơn lái xe khám phá trên những con đường mòn khúc khuỷu, dốc trong rừng

                                                                         Trèo cây hái quýt

                                                           Bầy mang trong rừng Madagui

                                                               Happy birthday, cheers!

Một bữa ăn tối trong ánh nến ấm áp cùng bạn bè bên hồ giữa rừng. Một bữa tối đặc biệt với mọi người, dành riêng cho một người - ngày sinh nhật. 
Bữa tối bên hồ ấy, với tiếng ly champaine chạm, bình hoa rừng màu tím ngọt ngào, trời đêm đầy sao, sương đêm ướt áo…đẹp, ấm áp và khó quên.

Tại Madagui (Lâm Đồng)










Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

* DƯA BỞ

Sáng dọn xe cho chồng. Vừa dọn vừa cằn nhằn cái xe đi cày của ông như…trạm thu mua ve chai, vì hằm bà lằn các cái trong xe, dơ, bụi, với vài chục tập kịch bản, va li, đạo cụ.

Móc …rác, giấy kẹo linh tinh trên xe, đến cái lung ghế phía trước, ngay chỗ ông ngồi phía sau thì móc ra được một bao thơ. Mờ ra, chu choa toàn đô la Mỹ, mới kính coong luôn. Ôi, cứ là hoa hết cả mắt, dòm trước ngó sau rồi tuồn ngay mớ đô la vào…túi mình. Dọn tiếp, nghĩ ngợi. Hà, tiền đâu mà nhiều thế, lại toàn đô la cơ. Tiền nhiều đến độ ông không thèm cẩn thận, giắt vào lưng ghế xe. Kinh thật, đáng ngờ thật.

Ông đi ra, mặt mày thản nhiên lên xe đưa con đi học. Tớ vào trong bếp pha cà phê, nhân tiện kiểm đếm chiến lợi phẩm, nghĩ chiều lão về triệu tập…mần việc. Ko giấu giếm, tớ còn nghĩ, điều tra đương sự thì vưỡn, nhưng ta sẽ tuyên bố tịch thu, sung kho bạc tui giữ. 3000 USD lận nha.

Uống cà phê, lại lôi xấp đô la ra…thưởng thức vẻ đẹp của chúng. Tiền mới quá, kiểu này cha đi qua bank, ghé vào rút mớ lận lưng ghế, tiện dọc đường đi làm uống nước mía, mua vé số chắc. Lật tới lật lui, phía sau tờ đô màu xanh hơi …tái, chữ ko được sắc sảo. Nước Mỹ dạo này lem nhem nhể, cậy giàu, cả thế giới xài tiền mình nên in ấn ko kịp, hổng thèm cẩn thận. Hừm…

Lướt mắt xuống cuối đồng tiền, mắt đứng tròng khi thấy dòng chữ bên trái “Chỉ sử dụng làm phim”.
The end 



Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

* Giày đàn ông

Khu nhà tôi có một chị khoảng 40 tuổi, đẹp. Chị sống cùng con gái khoảng 15 tuổi sau khi li dị chồng. 

       Photo by Đỗ Ngọc

Các bà trong khu kháo nhau “Đàn bà đẹp thế dễ gì sống một mình”…Có lần, chị vợ anh hàng xóm nhà có giàn mướp túm lấy tôi “Này, bà đẹp kia có bồ á cô”. Tôi bảo mừng cho cô ấy, mà sao chị biết? Mắt chị sáng quắc như đèn pha: “Trời ơi, trước cửa nhà cổ mấy hôm nay có…giày đàn ông nhá”. Oh, một đôi giày có thể đại diện cho một người đàn ông, thậm chí một người tình. Rồi chị hàng xóm trầm giọng: “Đàn bà sống một mình khó lắm, không ra một gia đình. Đàn ông họ có đui què mẻ sứt gì cũng là trụ cột, cái nóc nhà của mình. Có họ trong nhà mình cũng yên tâm hơn, dù không ít lão…vô dụng”. 

Thỉnh thoảng, gặp cô kia đi bộ qua, vài bà hàng xóm lại bóng gió: “Rồi cũng lấy chồng đi chứ, sống một mình buồn chết, phí của em ơi”…Không biết mấy bà muốn nói “của” gì, chứ thiếu gì bà đang sống với chồng cũng đâu xài hết “của”. 

Đi bộ qua nhà chị, tôi cũng nhìn vào sân và thấy …giày đàn ông trước cửa. Giày đẹp, có vẻ nam tính, size cũng phải bốn mấy. Hôm giày màu nâu, hôm khác giày thể thao hàng hiệu. Nhưng ko ai gặp hay thấy người đàn ông của chị.

Sáng nay tình cờ đi bộ cùng nhau một đoạn, chị quay sang nhìn tôi cười cười “Các bà khu ta nói xấu em dữ lắm hả chị”. Tôi bảo không nghe nói xấu, có lẽ mọi người hỏi thăm nhau, mong cô có đôi có lứa. Chị tủm tỉm: “Thiệt tình em chả có ông nào đâu. Em mua mấy đôi giày đàn ông về để ở cửa để …dọa trộm đó chị. Lúc này khu mình có trộm. Nhìn mấy đôi giày, trộm ngỡ có đàn ông trong nhà nó cũng ngại”. Ôi…

Thật, đàn ông họ quan trọng, giá trị ghê nhỉ. Nhất là để …dọa trộm:))