Khi xem loạt
ảnh về thương xá Tax tôi post lên hôm qua, chị bạn đang sống ở nước ngoài bảo
xem hình chị ấy nhớ Sài Gòn quá. Tôi trả lời, tôi ở Sài Gòn mà cũng nhớ … Sài
Gòn. Sống giữa Sài Gòn mà hàng ngày chỉ đi qua Sài Gòn. Cho đến khi…
Hôm nay,
khi tôi đang lay hoay chụp khu vực cầu thang thương xá Tax, một phụ nữ cứ đứng
nhìn tôi hồi lâu, nụ cười chị rụt rè, hiền hậu. Mãi chị mới ngại ngần nhờ tôi chụp
dùm chị một tấm ảnh kỷ niệm với Tax lần cuối, vì tuổi thơ của chị, cả gia đình
chị gắn bó với Sài Gòn, với nơi này. Phong cách chị nền nã, đôn hậu, giọng nói
nhẹ nhàng, ấm áp…rất Sài Gòn, một Sài Gòn của những năm 50, 60. Chị bảo bình
thường mấy khi đến đây, nghe nói Tax sẽ không còn nữa, chị phải ra nhìn lại nơi
này lần cuối. Nhìn chị cứ tần ngần nhìn ngắm, đi tới đi lui, thấy thương và phần
nào hiểu nỗi lòng của chị, một phụ nữ Sài Gòn, một người gốc Sài Gòn chánh hiệu.
Chụp nhiều
góc, nhiều hình ảnh của Tax, thu hút tôi nhất lại là khu vực cầu thang và những
con gà bằng đồng. Đẹp, tinh tế đến từng chi tiết hoa văn uốn lượn dọc cầu thang,
nẹp bậc thang, gạch lát…Không hiểu sao, tôi rất chú ý đến biểu cảm trên “gương
mặt” những con gà bằng đồng. Tôi chụp và lưu giữ tư liệu về Sài Gòn ở tuổi sau
300, còn những hiện vật của toà nhà 130 tuổi ai/nơi nào sẽ lưu giữ? Nếu chẳng may, hoặc may hơn là…
Chị An Thuỵ, một phụ nữ Sài Gòn chánh hiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.