Hôm nay
khóc rất nhiều. Ngồi một mình, vừa làm việc vừa khóc.
Ngày mới bắt
đầu bằng cái tin trên báo Tuổi Trẻ: “Bị nghi lấy 5 triệu đồng 1 học sinh tự tử”.
Em chỉ mới 15 tuổi, bị hàng xóm nghi lấy 5 triệu đồng, bị công an hỏi cung
và dọa nạt, em buộc phải thừa nhận trộm tiền. Biên bản được lập, mẹ em đến đón
con về, kí biên bản và hứa bồi thường. Tự tử “để chứng minh rằng
con không lấy 5 triệu của bác…”, em để lại một thư tuyệt mệnh:

Thư tuyệt mệnh của em
Em chỉ hơn con trai lớn mình hai tuổi. Một đứa bé oan ức
biết làm gì khi hoang mang và tổn thương nghiêm trọng? Lòng tự trọng, tâm
hồn non nớt của em đã không chịu đựng nổi cơn bão này, và em đã chứng minh bằng
cách chấm dứt cuộc sống của mình. Không có ai nâng đỡ, ko có ai chia sẻ…Mất
lòng tin vào người khác đau buồn đã đành, không có ai tin mình còn kinh khủng hơn.
Hẳn là em tuyệt vọng lắm.
Đọc lá thư của em mà đau đớn, không cầm được nước mắt. Trẻ
em thật thiên thần, ngay khi lìa đời vì tuyệt vọng mà vẫn nghĩ đến cha mẹ, biết
«cảm ơn ba mẹ đã nuôi nấng con từ nhỏ đến giờ. Mong ba mẹ đừng buồn và tiếp
tục cuộc sống bình thường như chưa hề có con sinh ra».
Như chưa hề có con sinh ra…Đối với cha mẹ, sự hiện diện của
con là quà tặng của cuộc sống. Một cuộc đời khác, một cuộc sống khác đã bắt đầu
từ khi cha mẹ có con. Chính là có con, cha mẹ thấy cuộc đời mình có ý nghĩa
hơn, giá trị hơn, có thêm nhiều động lực hơn. Làm sao có thể nguôi quên nỗi đau
mất con, làm sao quen được với ý nghĩ sống bình thường «như con chưa từng được
sinh ra»?. Một cuộc đời khác, đau khổ và bất hạnh đã ập đến khi mất
con…
Họ, hàng xóm ấy, dân quân ấy, công an xã ấy…họ hẳn có
con, nhưng họ không có trái tim, tấm lòng của người làm cha mẹ. Mà thôi, đừng
nói cha mẹ, họ hành xử thiếu cái tâm của một con người bình thường, đúng nghĩa.
Bao nhiêu vụ án, câu chuyện thương tâm dồn ép, dọa nạt, đánh đập khiến người lớn
phải nhận tội, thân tàn ma dại đã đành, đến trẻ em cũng phải chết vì cách « lấy
cung» vô lương của người «đại diện» pháp luật ngu xuẩn.
Lại nhớ bức thư của bé gái 11 tuổi, học sinh lớp 5 ở Cần
Thơ đã nhảy sông tự tử do «bị mẹ la và đánh vì không làm bài tập» hồi tháng 4 vừa
rồi. Em cũng để lại một bức thư, lời lẽ ngây thơ đẹp đẽ của thiên thần. Vừa xử
lý tin để đăng, vừa khóc nghẹn ngào, chiều đi đón con nước mắt vẫn còn lã chã…
"Khi mọi người tìm thấy con đã đi rồi"...
Đó là một bài học thực tế đau đớn mà không cha mẹ nào muốn học. Nhưng
nó cho chúng ta thấy một điều khủng khiếp: Ta yêu con, nhưng sẽ có lúc vô tâm,
vô tình đẩy con ta đến cái chết. Em chết rồi, có một bà mẹ khác đau xót "nghĩ nguội": Nếu chuyện
xảy ra với con mình như thế, mình sẽ nói với bé: «Mẹ tin con không ăn cắp tiền.
Dù chuyện gì xảy ra, kể cả nếu chẳng may con ăn cắp thật thì mẹ vẫn yêu
con, ở bên con. Ai cũng có lúc sai lầm, mẹ cũng vậy!».
Đã khóc, đã kể, đã nói với con trong bữa cơm tối nay như vậy.
Các con ạ, các con có một ý nghĩa lớn lao trong cuộc đời mẹ, cũng là điểm yếu nhất, nhạy cảm nhất ở mẹ!
Mình cũng khóc mất rồi...!
Trả lờiXóaNgười lớn ơi, hồi xưa ta cũng là trẻ con cơ mà...!
Chị khóc suốt cả ngày. Mấy hôm nay cũng ko vào FB. Bây giờ vẫn khóc khi đọc lại thư của hai đứa bé. Sắp hết bệnh thì vì khóc mà lại nghẹt mũi ko thở được:((
XóaThật tội các con , chắc đã trải qua những giờ phút kinh khủng lắm.
Trả lờiXóaĐúng là khi có con cuộc đời ta sang trang khác..
Đau quá chị ơi!
Trả lờiXóaBuồn đau em ạ. Hôm qua chị vào nhà em ok, hôm nay ko vào được, thông báo "ko được mời". Là xao?
XóaEm cũng ko vào được. Giận rồi! Từ giờ không vào đó nữa đâu!
XóaVũ Tuấn Anh vừa còm xong, chị hỏi, TA cũng không giả nhời. Giựn tập thể luôn:)
XóaEm like :)
XóaEm xin lỗi cả nhà nó trục trặc tý, bây giờ hết rồi he he
Trả lờiXóaHehe, chị cũng nghĩ trục trặc chứ cấm sao được hai bạn đọc thưn iu này chứ:)
Trả lờiXóaKhông thể khóc mà phải làm gì đó, dù ít cũng được ... Đầu tiên là kỹ năng sống cho cả cha mẹ lẫn con, trước những cái xấu cái ác nhởn nhơ. Em thật đau lòng trước những linh hồn vô tội phải ra đi tức tưởi như vậy, từ sơ sinh đến vị thành niên.
Trả lờiXóa