Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

* Nhố nhăng à... :)



Trong mắt tôi nhiều năm dài, em là một quý cô ..."nhố nhăng". Biểu tượng cảm xúc smile
Một "thương hiệu" mà chính em cũng tự nhận và cười như ...đúng rồi. Ai nói sao...kệ cha, vui là được, có gì quan trọng đâu. Chả ai có thể tác động hay ...thay đổi được cô gái hay mặc áo bảng màu xanh đỏ tím vàng, quần jean te tua. Mọi người vẫn cười xấu em "cái kon buồn cười nhỉ, áo đằng áo, quần đàng quần, khăn một nẻo". Chả xi nhê gì, em chấp hoặc... khinh. Bởi em đi đường em, mọi người đi đường mọi người, ai nói ...kệ cha.

Viết mảng hôn nhân gia đình, rồi phụ trách mảng hôn nhân gia đình (online) của Báo, nhưng nghịch lí là em độc thân, dù phản ánh, ta đây khuyên nhủ, định hướng người ta đủ điều về hạnh phúc, tình yêu, tình bạn ... Ai nói gì, trêu chọc gì... kệ cha. Em bình thản đi qua cuộc đời, qua bàn làm việc của tôi mỗi ngày, với cái áo lùng bùng đủ màu, chả cần màu nào đi với màu nào, cái quần sần sùi, túi hộp lung tung, giày thể thao có khi ...rất mốt mà chả ăn nhập với nhau. Em ngồi ngoan cả ngày sau màn hình, lâu lâu lại phát một câu còm đểu cho cả phòng cười chơi, hay vào nhà (FB) người ta dạo một vòng rồi reo lên "A, cho em bài này, em chôm hình kia". Dù sao, em cũng là người tử tế, ăn trộm có báo trước. Em ăn chay trường, ngủ chay hay không thì trời biết; hoặc trước đây quá mặn mà sau này phải ăn năn chay tịnh. Lời lẽ em lại rất đời và sexy, chúng tôi phải gọi bằng ... bà nội.
Em thường nheo nheo mắt, tưởng ko chú ý đến điều gì vì người như em khác gì nữ tu, trừ ánh nhìn đôi khi rất ...nham hiểm của chị Hai băng đảng. Năm nào em cũng đi Ấn Độ vào dịp Xuân. Vào tháng chạp khi mọi người bù đầu chuẩn bị nội dung xuân online thì em bình thản chuẩn bị hết, rồi đi. Cả ban rất ức, ghen tức xỉa xói "Ờ, Tết ai cũng online trên tầng cây số mà nhà cô vô cảm đi chơi một mình. Ờ, Ấn Độ dạo này hay xảy ra tình trạng bạo hành tình dục, coi chừng ...bế em bé về cũng lời". Kệ cha ai nói gì, em chỉ nheo mắt, cười nhếch mép, rồi em đi. Sau 20 ngày vi vu Ấn Độ mỗi mùa xuân, đau xót là em đều lành lặn trở về, cười cười: "Có đi qua đi lại tuyến xe bus xảy ra vụ án hấp diêm tập thể nổi tiếng mà chả bị gì". Tóm lại là em chả bị làm sao. Bạn bè nói đểu: "tội nghiệp, coi như lỗ vé máy bay".
Ở em tập trung mọi nghịch lý: vừa như nữ tu vừa như dân xã hội đen đã tự phục hồi nhân phẩm. Năm tháng qua đi, em lại càng trở nên bình thản, vô ưu, như con rùa đá lim dim buồn ngủ nhưng thấy hết, biết hết.
Cảm ơn cô gái, bạn đồng nghiệp lâu năm của chị. Trong số "tài sản" chị mang theo khi rời chốn ấy, có chiếc đèn đá thạch anh - em đem từ Ấn Độ về tặng chị. Chao ơi, nó nặng lắm. Trọng lượng của nó càng ý nghĩa khi chúng ta tạm xa nhau. Giờ, nó ở đúng vị trí, trong phòng khách nhà chị. Nhìn nó, chị nhớ em, nhớ "bức hoạ chưn dung" em "vẽ" chị dưới đây.
Chúc mừng sinh nhật em, Trường Sơn (Hạnh Nhơn) <3

Chân dung chị, em vẽ:
Mụ DONA Đỗ

Mụ được ban PNO trao danh hiệu “cười đểu”, ( còn đứa hay nói đểu là tôi), thế nhưng mụ khóc rất… thật, rất chân tình. Mụ cười nức nở như liên xô, khóc òa òa…cũng như…liên xô. Bây giờ, chắc mụ cũng chẳng nhớ, mụ khóc vì những chuyện gì, tôi thì nhớ, nhiều lần là chuyện mụ đọc bài trên báo, dính đến trẻ con ( bị đánh đập, tự tử…). Lúc ấy, mụ nữ tính hết biết.

Mụ xinh lắm, tôi còn nhớ ngày đám cưới, “nàng cười xinh xinh bên anh chồng độc đáo”, thỉnh thoảng tôi nhắc lại, khen mụ xinh, hình như mụ ngượng, mụ liếc tôi “mày cứ nói vớ vẩn…”.
Mụ đi đứng rất đường bệ, đám con trai đồng nghiệp thua xa tính men của mụ. Thế mà mỗi lần mụ đi họp hành, hay đi họp mặt ( chủ yếu gặp toàn các gái), dù rất vội, mụ cũng chạy đến trước gương “quẹt son”, xẹt qua, xẹt lại…thế là có một làn môi ngoan. Tôi thích nhìn mụ lúc ấy, nữ tính yêu kiều lắm…

Mụ viết phây hay cực, nên tôi chôm cả bài lẫn hình. Mụ viết về chồng về con…phải nói cực kỳ đàn bà tinh tế. Ai mới gặp mụ, tưởng mụ không biết nấu cơm, lầm chết, mụ đảm đang khiếp…Mụ đi Đông, đi Tây, chuyện gì thế giới biết hết, nhưng tôi thích nhất mụ kể chuyện chồng, chuyện con…nghe thắm thiết lạ. Phải gọi mụ là người đàn bà đắm đuối.

Hôm chiều thứ sáu cuối tháng 8, mụ vào tòa soạn dọn đồ và chào tạm biệt. Mụ bắt mấy đứa trong phòng: “ngồi im tại chỗ, không được chạy tới mụ, chỉ nhìn theo thôi”. Mụ đi nhanh, tay vẫy, miệng cười, mắt ướt.…
Mụ nóng hổi, hay ào ào…mà đó là điểm đặc biệt của mụ, chả cần phải đổi thay. Bây giờ, mụ mà nguội đi, chẳng còn là mụ. Mụ nồng nàn với bạn bè, nồng cháy với công việc, nồng nhiệt với cuộc đời này…đến khi mụ thành bà cố, chắc mụ vẫn nóng như thế!

(Chị yêu, xin lỗi đã gọi chị là mụ, nhưng mà thân lắm em mới gọi là mụ đó!)
 — cùng với Đỗ Ngọc Dona
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=275476195974953&set=a.163193107203263.1073741829.100005377234113&type=1&theater

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.