Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

* Có đôi khi...

@ Đôi khi, buổi sáng thức dậy ngập ngừng nhìn hoa rực rỡ đung đưa ngoài kia, nắng tinh nghịch nhảy nhót qua cửa sổ vào phòng, mà thấy lòng trống rỗng. Cảm giác như vừa cày xong thửa ruộng, ngoái nhìn lại từ cuối luống cày và nhận ra, những nỗ lực, niềm vui "lao động" dường như đã kết thúc. Như người nông dân sau bao ngày cần cù, đổ mồ hôi dưới nắng mưa, mỉm cười nhìn đồng lúa vàng, chợt nhận ra cũng chỉ là một mùa vụ, trong chuỗi canh tác đời người. Lại lầm lụi quay đi, bắt đầu những mùa vụ khác, có thể là ở những cánh đồng khác.

photo by DoNgoc

@ Đôi khi, giữa hành trình sống, xuống tàu ở một ga xép, lang thang ngắm hoa cỏ, vui thú với những điều mới mẻ, những người thú vị hay ngược lại. Hạ lều trại, bắt đầu trồng cỏ hoa, mê mải khám phá gieo trồng với bao xúc cảm, hân hoan. Rồi một ngày nhận ra nơi này chỉ là chốn ghé qua, không dành cho mình để định cư mãi mãi. Chỉ hạ trại cắm lều ở bìa rừng trên đường lang thang. Ngày tháng trôi, hoa đã nở trong vườn, những gì làm được cũng tựa như phấn hoa, để gió cuốn đi gieo mầm đơm hoa kết trái ở nơi khác. Lại ba lô lên đường, tiếp tục hành trình...

@ Đôi khi hạnh phúc một mình vì nhận ra, đám đông hay đôi, ba người rộn ràng phút chốc rồi cũng tan loãng. Những cười nói sẻ chia cũng chỉ là khoảnh khắc, còn lại cuộc đời - hành trình rất dài, những điều không thể và không muốn hay không tiếp tục sẻ chia. Hai người, nhiều người mà còn cô đơn hơn chỉ một mình. 

(Viết trong khoảnh khắc ...âm tính) :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.