Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2015

́́́́́* Sống là một hành trình...

"Bạn là ai không quan trọng, bạn sống như thế nào mới quan trọng. Sống là một hành trình đi về cái chết và sự miên viễn. Cuộc sống thật ra rất đơn giản..." - trích từ phim Huyền thoại Steve Jobs xem trên kênh Movie stars lúc ăn sáng tại nhà.

@ Bữa sáng ở nhà của mình có bánh mì baguette ăn với pate và bơ lạt, cafe rang xay tự pha. Mình thường ăn sáng một mình sau khi cả nhà đã ăn, con đi học, chồng đi làm. Một mình nhẩn nha ăn, xem TV, rồi đem ly cà phê ra hè ngồi uống, nhìn hoa cỏ. Và mình cảm thấy happy, sau một đời mình đã đi đến hành trình này, thưởng thức cuộc sống giản đơn, chậm, ko hối thúc áp lực sân si thù hằn dằn vặt... Thật ra, phải qua một quá trình/hành trình vô vàn phức tạp, khúc khuỷu mới đến đoạn giản đơn, thong thả. Đã có lúc bù đầu vì công việc, dán mắt vào màn hình ngày hơn 10g, mình từng ko ít lần nhìn ra cửa sổ tự hỏi "Bao giờ mình được tự do, được sống với những gì mình thích, đeo đuổi, cho mình và là mình?".

@ Mình yêu cái gì, say mê/thương yêu ai thì luôn đeo đuổi, gắn bó đến cùng, không thay đổi vì bất cứ lí do nào từ mình. Sẽ dừng lại (ko phải thay đổi) khi nhận thấy ko còn yêu thích, thiếu động lực khi làm việc đó (có khi nguyên nhân nằm ngoài công việc). Sẽ dừng lại khi thấy mối quan hệ chỉ đem đến sự mệt mỏi, thiếu tin tưởng, cảm giác âm tính, hay mình thực ra cũng chẳng là gì với người... Nhưng ko mất đi những gì đã có, giữ những điều đẹp đẽ đã có vào một file lưu trữ. Chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp khi hồi tưởng lại. Vẫn có mặt nếu người yêu/bạn (cũ) cần. Mình thường "ra đi" sớm, trước cả khi mối quan hệ đổ vỡ, để ko phải chìm giữa những đổ nát đau thương, chính là giữ những gì còn lại, đẹp cho đến ngày sau. Đến, hiện hữu, đi qua đời nhau một quãng, ở lại hay đi tiếp, chẳng quan trọng bằng "ở lại" với một nụ cười, sự ấm áp mỗi khi nghĩ về.

@ Có lẽ giai đoạn này mình thực sự thưởng thức cuộc sống. Làm những gì mình yêu thích, gần gũi và dành thời gian cho gia đình, bạn bè thân thiết nhiều hơn. Như câu còm của bạn Chung Hà "Cuộc sống của chị giống như một bức tranh toàn những mảng màu tươi đẹp và thú vị", mình trả lời: "Ko hoàn toàn em ạ. Nhưng nói chung là thú vị, kể cả mảng màu ko tươi lắm".
Vốn lạc quan, mình thường nhìn thấy những điều mình được hơn là mất. Nếu có nhìn lại những điều mất, chỉ là để thấy những điều đang có/được hôm nay giá trị và ý nghĩa thế nào. Có khi chỉ là đạp xe cùng con quanh nhà, khoác vai con đi ngoài phố và cùng vô tư hồ hởi mút cà rem. Có khi chỉ là có thời gian cafe một mình và lướt mạng thong thả, nhìn vơ vẩn đám hoa ngoài vườn. Dành thời gian nhiều hơn cho bạn bè, nghe bạn trải lòng. Là cafe, gặp nhau bữa trưa ấm áp tình đồng đội thưở nào với những ánh mắt vui tươi tin cậy, những tràng cười thoải mái như chưa hề chia xa. Thấy mình ĐƯỢC rất nhiều, "tài khoản tình yêu" của mình thêm giàu có.

@ Nhìn lại quỹ thời gian của hành trình sống, thấy ở tuổi này ko có gì là quá quan trọng nữa. Là bình yên thấy người bạn đời vẫn bên mình, ân cần hỏi han khi bệnh, vẫn quan tâm khi mình bóng gió xa xôi "Cái máy xấy khô quần áo hay ghê ba ạ" để mình đỡ vất vả. Những ai mình cần, mình yêu thương, mình vui sướng khi có họ ... vẫn bên mình.
Sau tất cả những điều trên, thấy mình vẫn chung thuỷ như nhất với những giá trị mình theo đuổi, mình kết hôn. Vẫn giữ được niềm đam mê cầm máy mà qua bao năm tháng theo đuổi chức phận công việc vẫn hẹn ngày "sẽ trở lại nguyên vẹn với người tình xưa". Và đã trở lại nguyên vẹn, như thưở nào. Vẫn thấy mình cặm cụi viết bài, nâng niu từng con chữ khi đám bạn cầu cứu "Chị ơi, gửi bài gấp cho em", "Chị ơi, cho em ảnh làm bìa tạp chí". Và vẫn nôn nao khi bài báo của mình ra, hồi hộp đọc lại như đọc lần đầu tiên bài của...người khác, cảm giác như 25 năm trước khi vào nghề Báo.
Và Phụ Nữ vẫn là từ viết hoa trong tim mình...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.