Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

* Album cũ

(Đăng tạp chí HTV số 25/7)

Soạn lại tủ sách, bắt gặp những cuốn album ảnh, vài cuốn đã ố vàng. Hơn 20 năm, kể từ bức ảnh đầu tiên được lồng vào. Lòng bồi hồi khi lần giở từng trang album, mỗi bức ảnh là một câu chuyện nhắc nhớ những kỷ niệm, những sự kiện, chặng đường đời đã qua trải dài theo năm tháng.

                                                            Trên đỉnh đèo Mã Pí Lèng 4/2015


Bức ảnh chụp với nhóm bạn cùng lớp thời sinh viên năm thứ nhất dưới gốc cây ngọc lan trước giảng đường. Những cô cậu mười mười tám, mười chín mắt sáng lòng trong, nụ cười thanh xuân rạng rỡ.  Nhớ đám con gái thường tụ chuyện trò vui vẻ dưới bóng ngọc lan phút giải lao, liếc quanh dè chừng thì thầm hỏi nhau: "Cậu đã hôn bao giờ chưa?", rồi cười rúc rích. Có cô bẽn lẽn: "Lần đầu tiên hôn mình mắc cỡ quá, không dám nhìn vào mắt người yêu. Về nhà soi gương, nhìn chăm chú xem miệng mình...có khác không. Hihi". 

Này là ảnh bốn cô bạn thân cùng có người yêu năm thứ hai đại học - bốn chàng trai là kỹ sư, sinh viên trường khác. Các cặp đã hẹn nhau sẽ cưới cùng một ngày, có con sẽ làm sui với nhau... Ra trường, chỉ một cặp cưới được nhau, c   òn lại đã chia tay, mỗi người một hướng, để 20 năm sau gặp lại vẫn bồi hồi nhắc chuyện xưa mình đã yêu thế nào, ngớ ngẩn và đánh mất nhau ra sao...Vài tấm ảnh thời đi làm ở cơ quan đầu tiên sau khi ra trường. Hình ảnh những chuyến đi, những vất vả, khổ nhọc trong công việc không dập tắt được những nụ cười vui tươi cùng bạn đồng nghiệp. Những nơi đã qua, những người đã gặp, những dự án đã thực hiện... nhật ký hình ảnh ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp, những chân dung trong từng thời kỳ, thỉnh thoảng xen vào nét ưu tư, ánh nhìn đã có màu nghĩ suy, nhưng vẫn mạnh mẽ một sức sống, nghị lực để vượt qua thời gian khó với đồng lương ít ỏi, cuộc sống còn nhiều khó khăn. 

Ảnh chụp cùng người yêu, là chồng sau đó không lâu. Ánh mắt anh trìu mến, sâu lắng của sự tin cậy, yên bình, hạnh phúc có nhau sau bao giông bão cuộc đời. Lại nhớ, ta đã gặp nhau ra sao, không nói lời yêu sao cũng nên duyên, và những lần hờn giận tưởng sẽ chia xa mãi mãi. Đứa con đầu tiên ra đời gợi bao cảm hứng, mềm lòng, tràn ngập thương yêu dịu dàng. Đứa con bé bỏng mắt trong veo, cười hồn nhiên trong vòng tay ấm áp mạnh mẽ của cha. 15 năm sau nhìn lại, vẫn mềm lòng, trào dâng cảm giác hạnh phúc được làm mẹ. Những đứa con đem lại cho chúng ta niềm vui, giá trị, ý nghĩa về bản thân, cuộc sống, gạch nối yêu thương làm nên gia đình. Đứa con bé bỏng ngày nào giờ là cậu thiếu niên tuổi 15, cao lớn hơn cha, hôm qua mắt lấp lánh niềm vui "Mẹ ơi, con đã được chọn vào đội tuyển bóng rổ của trường..." 

Niềm vui trong căn nhà đầu tiên ta sở hữu, tổ ấm đẹp hơn, ấm hơn từng ngày. Nơi có những bông hoa bé nhỏ khiêm nhường toả hương bên cửa sổ, không gian thoảng mùi cà phê những sáng cuối tuần thảnh thơi cùng nhau dưới hiên nhà. Và tràng cười giòn tan con trẻ lưu dấu ở những bức ảnh với những miệng xinh cười hết "khẩu độ"... Trong số những hình ảnh lưu album, nhiều nhất vẫn là những hình ảnh gia đình, những đứa con lớn lên trong từng giai đoạn. 

Đó là một trưa mù sương trên đỉnh đèo Mã Pí Lèng. Mây và sương mù tràn đèo núi, thung lũng. Xe bò trong mây mù với tầm nhìn chưa tới 10m, đường và vực sâu ngăn cách bằng những đám lau sậy, cỏ dại. Phía trước có bóng đàn bà liêu xiêu. Nhảy vội ra khỏi xe, bắt kịp khoảnh khắc ngoái lại. Tối nay xem lại ảnh đã chụp được trong chuyến đi, chợt dừng lại rất lâu trước bức ảnh này. Nhớ lại ý nghĩ mình lúc ấy, một cảm giác buồn buồn, đơn côi trên đỉnh mù sương, từ hình ảnh ấy. Những người đàn bà bước đi trong vô định, buồn đau luôn ngoái lại. Dù bước ra khỏi một gia đình hay một cuộc tình…

Một tấm ảnh mình chụp hai nhà báo nỗi tiếng: Nick Út – phóng viên ảnh của hãng thông tấn AP (Mỹ) và nhà báo Đoàn Công Tính – phóng viên ảnh của báo Quân Đội Nhân Dân, tại Bảo tàng chứng tích chiến tranh TP.HCM. Hai nhà báo, một thời đưa tin từ hai chiến tuyến, hai người bạn thân sau chiến tranh nắm tay nhau tươi cười trong nắng, phía sau là những chiếc xe tăng của quân đội Mỹ, chiến lợi phẩm ngày nào. Mọi điều rồi sẽ nguôi ngoai, những đau thương mất mát, bi kịch, chiến tranh… sẽ chỉ tồn tại trong ký ức  lịch sử, con người như một vết thương nhắc nhớ những nỗi đau không bao giờ phải lặp lại…Rằng, cuộc sống hoà bình, sinh mệnh con người, sự yên bình và độc lập của một quốc gia là điều cần được trân quý, tôn trọng ở bất cứ nơi nào trên thế giới. 

Những bức ảnh kể câu chuyện cuộc đời, ở đó ẩn chứa niềm vui, nỗi buồn, những đoạn đời với sắc màu khác nhau, làm nên bảng màu cuộc sống. Những bức ảnh từ thưở tóc xanh đến tóc đã điểm bạc. Ký ức hình ảnh lung linh sinh động về cuộc đời ta đã trải, hôm nay bỗng sống động, bồi hồi...
                                                                                             DIÊN VỸ (Đỗ Ngọc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.