Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

XẤU lạ, BÉO ngạc nhiên? :))

Đành rằng, trẻ đã là đẹp. Nhưng không còn trẻ mà đẹp mới đáng giá. Đành rằng, như thế nào là đẹp còn tuỳ thuộc vào mắt nhìn, quan niệm thẩm mỹ mỗi người, mỗi thời.
Đành rằng, đến một tuổi nào đó, phụ nữ nên chú trọng trang điểm. Bản chất của trang điểm là làm cho mình đẹp hơn, hoặc tôn thêm vẻ đẹp sẵn có của mình. Trừ khi bạn trang điểm cho mình xấu bớt để tránh cho người theo đuổi mình đau khổ vì không được bạn yêu lại, với niềm an ủi “Ôi dào, nàng ấy cũng xấu ỉn chứ báu bổ gì”. :))

Không ít người có tài năng làm mình… xấu đi khi trang điểm, thật vậy. Tôi có người bạn đẹp không thốt nên lời nếu cô ấy không trang điểm gì cả. Nhìn thần thái cô ấy toát lên vẻ yêu đời, khoẻ mạnh, thông minh…đã làm nên sắc đẹp cô ấy. Vài lần cần phải trang điểm khi đi đám (not ma), sự kiện, chao ôi, cô ấy làm ngành trang điểm tổn thương nghiêm trọng. :))
Đừng mặc cảm khi mình không còn trẻ. Đành rằng khi không còn trẻ da mặt kém mịn màng, thân hình không còn mảnh mai như thưở thanh xuân, ánh nhìn không còn hồn nhiên vô tư sáng trong… Nhưng vẻ đẹp của bạn là hành trình sống, những gì đã trải in dấu trên gương mặt bình thản, ánh nhìn đằm thắm, điềm tĩnh và tự tin. Rằng, ta đã đi qua nhiều chặng đường, cung bậc gập ghềnh của đời sống, nội tâm. Ta sẵn sàng đón nhận mọi niềm vui, nỗi buồn. Và không gì làm cho ta chao đảo, suy sụp, dằn vặt nữa. Nếu tự biết mình không đẹp, ta chẳng việc gì cúi đầu, lảng tránh cái nhìn của mọi người. Uh thì tôi xấu đấy, có ảnh hưởng ai hem? Nên nhìn thẳng vào người đối diện hay đi vào giữa đám đông với dáng thẳng thớm, cái nhìn tự tin và nụ cười kiểu “tôi xấu lạ, tôi xấu một cách tự tin và…tươi tắn”. Kết quả là sau ấn tượng “xấu” bạn gây ra khiến ai cũng phải chú ý một cách…ngạc nhiên thì cái "nhìn ra" của mọi người sau đó mới thú vị. Sau cái xấu phải có cái …rất gì chứ.
Đành rằng, khi không còn trẻ thì dáng vóc ta không còn mảnh mai, thậm chí rất béo nữa. Nhưng béo thì đã sao?. Nhìn chung khi ta béo, da dẻ mịn màng hơn, ít cơ hội cho nếp nhăn gầy dựng cơ sở. Chưa kể, ôm người béo rất êm và mềm mại. Nhưng đừng che giấu sự béo của mình bằng cách mặc đồ bó gọn, kết quả chỉ gây ra hình ảnh của giò thủ, chả lụa và bánh tét…, phô ra hết cơ quan đoàn thể quá màu mỡ mà thôi.
Tôi có người bạn rất béo, sau vài nỗ lực gầy ko kết quả. Nhưng cô ấy…béo lạ. Cô ấy không hề mắc cỡ hay thiếu tự tin về dáng vẻ của mình. Cô ấy lại hay mặc đầm dây sát nách, nói chung là phô hết sự “quá khổ” của mình, kiểu “uh, tớ béo đấy, thì sao?”. Cô ấy …thách thức và đẩy câu hỏi về phía những cái nhìn, để họ tự…giải quyết. Bởi vì bạn biết đấy, sự che giấu luôn khơi gợi tò mò, tìm hiểu. Ồi, ta cứ phơi bày ra hết luôn thể, cũng là thu hút sự chú ý. Sau ấn tượng béo choáng ngợp ban đầu, bạn sẽ nhận ra cô ấy có nụ cười rất xinh, da dẻ hồng hào, mắt sáng long lanh, đầy tự tin. Cô ấy đã dạy cho chúng tôi một bài học, về tinh thần vui sống, sự tự tin, yêu đời và biết yêu luôn bản thân béo của mình. :))
Và, bất chấp bạn béo thế nào vẫn có một người đàn ông yêu bạn tha thiết, thì câu chuyện mảnh mai hay mặt đẹp như yêu tinh liệu có ý nghĩa gì? 

Nhưng thật ý nghĩa, khi con bạn thỏ thẻ “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất trên đời, một tình yêu béo ú á mẹ!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.