Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

* Đến một lúc...


Đến một tuổi nào đó, ta sẽ không quan tâm hay tự hỏi hạnh phúc là gì nữa. Điều mà suốt thời tuổi trẻ ta mãi kiếm tìm, băn khoăn với những lý giải, định nghĩa về hạnh phúc. 
Có khi chỉ đơn giản là thế này thôi: ngồi (có khi một mình) ở một không gian xanh đẹp, yên tĩnh, uống một ly cà phê đá pha phin thật ngon. Một mình nhưng không đơn độc. Bình an là bình an, với trạng thái thanh t
hản, không nghĩ ngợi điều gì.

Đến một tuổi nào đấy, những yêu thương, thân thiết, ghét bỏ, hận thù riêng tư không mấy quan trọng nữa, không sẵn sàng cho những rắc rối, dằn vặt, tự vấn, hoài nghi. Yêu là yêu, thương là thương, gắn bó hay chia lìa cũng thuận theo tự nhiên, nghĩa tình chân thực hay ngược lại. Giản dị, không cần phải phân tích, trăn trở.

Đến một ngày nào đấy, ta gặp nhau, câu chuyện ko đầu ko cuối với những lời lẽ mà ai cũng biết là cố nhẹ nhàng, tránh né.
Sáng nay đến thăm chị, "bà lão" kiên cường nằm trên giường bệnh, đầu không còn sợi tóc, mặt xanh xao, ánh mắt vẫn tinh anh nhưng đầy mỏi mệt. Và cả sự thản nhiên. Nhìn nhau, nắm tay, không biết có phải là lần cuối. Vẫy tay chào, mà mắt ướt. Bước vội ra vẫn kịp thấy chị lảng đi, nhìn vào bức tường trắng. Đứa nào cũng khóc lúc xuống cầu thang. Câu hỏi "BS nói thế nào anh?", ko được trả lời, chỉ bàn tay rót trà run rẩy.

Để quý hơn những tháng năm ta sống, những vui buồn và cảm nhận vẫn còn đây bên nhau, gần hay xa không phải là khoảng cách. Để biết xót thương chính mình và tình thương yêu của mình...

@Nghĩ, trong một phút...yếu đuối :)
Biểu tượng cảm xúc smile

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.