Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

* KHÚC CUỐI


(Sẽ in trong cuốn Bến đàn bà sắp ra)

Đó là một trưa mù sương trên đỉnh đèo Mã Pí Lèng. Mây và sương mù tràn đèo núi, thung lũng. Chiếc xe hơi của chúng tôi bò trong mây mù với tầm nhìn chưa tới 10m, đường và vực sâu ngăn cách bằng những vạt lau sậy, cỏ dại.


photo by Đỗ Ngọc

Chàng lái xe phàn nàn, tự trách mình chủ quan mùa này mát mẻ mà quên mang theo áo, hôm nay trời trở lạnh bất ngờ, cóng cả hai bàn tay đang lái xe. Cô người yêu của anh, lấy trong túi ra chiếc áo khoác dày “Anh mặc vào cho ấm. Em đang mặc áo dài tay và quàng khăn cũng đỡ lạnh”. Anh dừng xe, lấy áo người yêu mặc vào, rồi im lặng lái xe tiếp. Từ hôm qua, mọi người như bị ảnh hưởng những lời đối thoại không đầu không cuối của cặp đôi và “không khí” bực bội tỏa ra từ mối quan hệ của họ. Họ yêu nhau đã lâu, chuẩn bị làm đám cưới. Trước chuyến đi, cô gái phàn nàn “Không hiểu sao gần đây ảnh hay cáu gắt với em, suy tư, khó hiểu. Hình như ảnh hết thương em hay sao!”.
...

"Nhầm đường rồi, thay vì chát chít gì đó, em làm ơn gu gồ đường dùm anh cái!”, chàng lái xe bực bội. Xe tiếp tục nhích từng đoạn trong mây mù, có khúc tôi phải xuống đi bộ phía trước dẫn đường. Vừa ra khỏi khúc quanh, xe bị đụng gầm mạnh, chàng trai hoảng hốt xuống xe xem xét rồi cáu bẳn “Mẹ kiếp, không nhìn thấy hòn đá to giữa đường. Em làm gì mà không căng mắt nhìn đường phụ anh?”. Cô gái nhìn chàng trai vẻ sững sờ. Tôi và anh bạn nhìn về thung lũng mù sương phía xa, không ai nói lời nào.
Sang bên kia đèo, chàng trai tấp xe vào vách núi "Cho em hút điếu thuốc, thèm quá!”. Cả bọn ra khỏi xe, ngắm nhìn mây núi, thung lũng mờ xa. Tôi lần mò xuống thung lũng chụp những vạt hoa tam giác mạch. Lúc trở lên, thấy cô gái đứng bên cửa xe, áo thun ngắn tay, mặt tái xanh vì lạnh. Chàng trai của cô đứng ở đầu xe đang hút thuốc, co ro trong chiếc áo ấm dày của người yêu, lơ đãng ngắm nhìn mây núi. Cái nhìn lơ đãng của anh lướt qua cô gái, kiểu nhìn mà không thấy. Mắt cô gái và tôi gặp nhau. Môi cô run, tím tái. Tôi quay đi nhìn về dòng Nho Quế phía xa, thở dài. Lát sau quay lại, vẫn thấy cô gái so vai gầy, run rẩy, mắt chớp chớp, tôi vội cởi chiếc áo trùm đầu của mình, đưa cho cô, không hiểu sao lại gằn giọng "Mặc vào!". Cậu người yêu quay nhìn, bực tức: “Phong phanh thế kia, sao không ở trong xe mà ra ngoài làm gì cho lạnh?”.

Chính giây phút ấy, trong tôi trào lên nỗi buồn thương. Tình yêu còn là sự xót xa nhau, ngay cả khi tình cạn. Khi nhìn mà không thấy nữa, thì hết rồi. Đường đèo quanh co, u uẩn. Trong xe không ai nói với ai lời nào.

(Trích bài in báo Lao Động & Đời sống, số ra ngày 23/2/2017)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.