Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016

* Hương mùi già...

Sáng sang khu vực lân cận đi chợ hẻm. Con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo rộng chừng 3 mét phần lớn là dân nhập cư, người nghèo thuê nhà trọ. Trái cây, tôm cá miền Tây, rau củ quả Đà Lạt, Hóc Môn hoặc Gò Vấp được bày bán trước mỗi cửa nhà, lề đường. 


Nước mía lau, rễ tranh, mùi già...
Mua bánh mì nóng lò vừa chuyển đến để trong cần xé ủ bao tải. Mua một mớ lá mát gồm rễ tranh, mía lau, râu bắp, mã đề, lá dứa, mùi già... về nấu nước mát; lá sương sáo, sương sâm về vò nấu ăn với nước đường phèn, hột é, 3kg cam sành mọng nước, nửa kg tép đồng còn lao xao trong rổ. Đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm, bà bán cá kêu từ xa kèm theo cái lườm nguýt môi xìa "cả tuần rồi hông mua hàng tui hén". Cô bán rau quen ới "sao hai tuần rồi cô ko mua rau cho cháu", phải nói dối nhà còn mình cô nên ít đi chợ. Kỳ thực là đã "ngoại tình" chuyển sang mua rau củ của mẹ con bà mới đến trọ cuối hẻm. Hai mẹ con vẻ lam lũ, cô con gái vừa sinh con đến khu này thuê nhà trọ, lấy rau vựa về bán sạp trước nhà. Những khi cô con bận với đứa cháu, bà mẹ ra bán, luôn bị khách mua gắt, hối vì chậm. Có hôm mình bảo "bà tính tiền lại đi, tính gì kỳ", bà luống cuống phân bua "đây này, tôi tính lại cô coi, ko ăn gian đâu". Bả bấm ngón tay rồi ngẩn mặt ra cười "ừ nhỉ, tính lộn cho chị 12 ngàn, may mà chị nói chứ ko tôi thiệt". Mình ...lườm "Nhỏ kia ra bán cho mẹ đi, để bả tính tiền toàn tính lợi cho người mua ko hà". Mấy chị bên cạnh cũng chen lời "Ờ, đúng rồi, bán ký rau lời một hai ngàn, tính trật lấy gì ăn". Thương nết chậm, thật thà mà nhiều người "chịu khó" xuống cuối hẻm mua rau cho mẹ con bà. 

Sương sáo hột é
Mua bưởi, trả tiền xong mình vừa quay xe thì chị bán hớt hải ới theo "Cô ơi, cô trả tiền gì kỳ vậy?". Theo phản xạ, mình bực dọc quay lại "Chị đếm kỹ lại đi, chị nói 28 ngàn tui đưa đúng vậy còn kêu gì?!". Chị bán bưởi giơ mớ tiền ra đếm "Chèn ơi, tui nói 24 ngàn chứ 28 hồi nào, trả lại cô 4 ngàn nè". Vội vàng dịu ngay, cười xin lỗi, đã điếc lại còn... trấn áp người ta. Bảo, thôi chị cầm luôn 4 ngàn đi, đáng gì. Chị ấy xua tay "Ai làm dzậy, bán hàng giá nhiêu lấy nhiêu chứ đi xin đâu". Thương chưa chứ. Chị dân miền Tây, có con gái học đại học trọ hẻm này, mỗi cuối tuần chị lên SG hoặc chuyển nhờ ghe hàng ít trái cây, mớ tôm cá đồng cho con bán lấy tiền phụ thêm tiền ăn học. Chợ hẻm, người mua người bán đều biết, thậm chí rành gia cảnh nhau. Mua đồ thiếu tiền còn cho nợ dù ko biết nhà ở đâu. Người mua người bán thân thiết, một ngày nghe nói người bán đã về quê sinh sống, hay đi trọ nơi khác rồi...cũng thấy thiêu thiếu điều gì, cũng nhớ người luôn thêm hành ngò ớt, luôn làm tròn số thiệt về mình, đon đả cười nói chân tình và khiến giật mình khi nghe "Một tuần rồi ko thấy chị đi chợ". Mà biết bao người bán, người mua. Vậy nên thương, nên nhớ chợ nghèo, người bán với mớ rau con tôm con cá chơn chất, những nụ cười và câu chuyện quê trất thiệt thà...

Tóm lại là sáng ni lên cơn siêng năng, chị ấy (mình á) đã làm một nồi khổ qua nhồi thịt hầm, một nồi sương sáo hột é, một nồi nước mát mía lau rễ tranh. Rung động với hương mùi già lan toả dịu dàng khắp nhà trong một ngày Sài Gòn nắng đẹp, nhẹ nhàng ...hihi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.