Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

* Tập xe cho con

Lớp 9, chuyển trường về gần nhà, ku anh đi học bằng xe đạp. Được một học kỳ, ba anh mua cho con chiếc xe Chaly 50 phân khối độ lại rất ngầu, xinh. Dắt xe ra, chỉ dẫn, 5 phút sau anh phóng vèo vèo. Ku anh chở ku em đi học, anh 15 tuổi cao 1m81, em 11 tuổi cao 1m65, nặng hơn anh. Từ xa, chả nhìn thấy xe, chỉ thấy người ngồi.
Viết cho Leo nhân sinh nhật con tuổi 12 

Ku em quyết tâm tập xe để tự đi một mình, vì mỗi khi ông anh quạu, giận, lườm nguýt, ông em vẫn phải nhẫn nhục "đi nhờ". Một chiều, mẹ theo đề nghị của Leo ra tập xe cho con. Leo giờ gần 60kg, vốn hơi nhát, lên xe đạp mạnh thì xe nghiêng một bên, con vặn vẹo chưa hết một vòng bánh xe đã té. Con luống cuống ko thể vừa lái vừa điều khiển chân, vừa giữ thăng bằng. Mẹ hướng dẫn, hò hét rồi quát. Từ 5m, 10m rồi hết con hẻm.
Hết hẻm nhỏ, con đi ra hẻm kế, tập làm quen xử lí tình huống đường giao cắt, quay xe, thắng xe...Chiều nào cũng tập xe 30p. Một tháng sau con xin được đạp xe đến trường. Mẹ bảo để mẹ đi kèm con, đường lớn đông xe, giao thông hỗn độn, nguy hiểm. Con một xe mẹ một xe, mẹ đi bên cạnh nhìn trái nhìn phải rồi "chỉ đạo" con sang đường đi, con phải luôn sát lề phải, con phải nhìn trái phải trước sau rồi hẵng rẽ hoặc băng qua. Con lóng ngóng loạng quạng khi qua đường, con rẽ đột ngột khiến người ta ko kịp xử lí suýt đụng con. Mẹ la hét và hung dữ quát cả người đi đường khi thấy trẻ con mà ko nhường, vẫn phóng vèo vèo cúp đầu con, vẫn vượt đèn đỏ tốc độ cao làm con hốt hoảng loạng choạng, thậm chí hét mắng con "đồ ngu" khi hồn vía lên mây nhìn con gần như bị đâm trực diện khi con cố guồng qua đường tránh xe máy đang phóng tới. Nếu người kia ko thắng kịp, chắc chắn tai nạn xảy ra. Cả ngã tư nhìn mẹ, vài người cười thông cảm với bà mẹ dữ dằn đang tập xe cho con.
Lại nhớ những con chim mẹ tập bay cùng con. Những con chim non sợ sệt, run rẩy chấp chới rời tổ bay vào không trung cùng chim mẹ, có khi gặp gió mạnh, cánh mỏi còn rớt xuống đất...Rồi cũng đến ngày chim non vững cánh bay vút vào trời xanh, chao liệng giữa bầu trời tự do.
- Mẹ ơi, mẹ nói con chỉ qua đường khi đèn xanh mới an toàn, nhưng sao người lớn vẫn tỉnh bơ vượt đèn đỏ và xíu đụng con?
- Mẹ ơi, làm sao cùng lúc con có thể nhìn trái, nhìn phải rồi còn nhìn sau?
- Mẹ ơi, sao thấy con đang cuống quýt đạp qua đường cho kịp đèn xanh còn mấy số mà chú kia đã vội vượt đèn đỏ và ko chịu chạy chậm hay thắng lại chờ con đi qua làm con hoảng sợ? Chú vượt đèn đỏ sao còn chửi mẹ khi mẹ nhắc chú?...
Con ạ, đó là những câu hỏi mẹ ko thể trả lời con thấu đáo. Mẹ dạy con điều đúng, điều phải nhưng thực tế cuộc sống luôn phức tạp, ko như ta vẫn nghĩ. Khoảng cách đúng, sai, đường đời sau này cũng không có lằn ranh rõ rệt, được tôn trọng, thực thi. Và con phải làm quen với những điều ấy để ứng xử thích nghi, phù hợp.
- Mẹ, Leo đi xe vững rồi, mai mẹ cho Leo đạp xe đến trường một mình nha?!
- Không, mẹ chưa yên lòng để con đi một mình. Đến khi nào mẹ cảm thấy con có thể đi một mình mẹ sẽ cho.

Hôm qua mẹ đi chậm lại phía sau, đứng từ bên này ngã tư mẹ nhìn theo dáng con bé bỏng nhìn trái phải rồi dấn bàn đạp băng ngang đường, đầu quay bên phải dè chừng có xe vượt đèn đỏ. Con qua được bên kia đường an toàn một mình và thong thả đạp tiếp, ko biết rằng mẹ dừng lại bên này ngã tư, ko theo con tiếp, để con đi một mình nửa đường còn lại. Mẹ quay về, nhớ đến vẻ bẽn lẽn của con khi đưa mẹ xem bảng kết quả học tập học kỳ 1 của con: học sinh giỏi, tất cả các môn đều trên 8.2, trừ môn Văn 7.2 với lời thanh minh "Kết quả môn Văn có khá hơn xíu rồi đó mẹ!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.