Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

- Bạn

Có bạn tình, bạn học, bạn đời, bạn đường…bạn nào cũng quan trọng. Theo mình, có một danh mục bạn cũng rất quan trọng: bạn ăn.

Mình có đứa bạn, rủ nó đi ăn món ngon, nó ừ. Đến quán, mình nhiệt thành ăn, khen ngon rối rít. Nó trễ nãi ăn, ít nói, mặt đăm chiêu, thỉnh thoảng lại nói một câu xa xôi, cứ như lãnh tụ: “Dân số nước mình 90 chiệu rồi. Ơ, cây son tao đưa mày xài được ko?”. Hỏi nó món ăn ngon ko, nó hỏi lại “Thế món tao vừa ăn tên gì?”.

Một đứa thik ốc Đào điên đảo, có thể ăn vào tất cả các buổi trưa trong tuần. Nhìn nó ăn đã gì đâu, mắt sáng long lanh, mặt mũi hồng hào nở nang, mồm bằng tay, tay bằng mồm. Lần lượt bọn cua ghẹ sò huyết ốc tỏi ốc mỡ ốc hương…hào hứng chui tọt vào cái miệng xinh xinh của nó. Đứa này yêu cũng như ăn thì hay, nhưng cũng như ăn, suốt đời nó mê đắm dúi dụi mỗi một thèng, chả nhìn ngó đâu dù lắm anh đánh tiếng mây gió. Đến độ, mỗi lần nó rủ mình đi ăn ốc Đào thì chồng nó lén nhắn tin cho mình “Hihi, cảm ơn chị đã thế vai, chứ ko trưa nào em cũng phải đi ăn ốc Đào với ẻm, muốn điên”.

Người khác nữa. Có nhẽ cũng iu mình, nên thỉnh thoảng mời búp phê hải sản (biết mình thik). Vé buffet khách sạn 5 sao giá triệu trở lên. Mà mẹ ơi, nàng ta lụa là khăn quàng lướt thướt đi lại, nhìn ngó lơ đãng, cảnh vẻ dao dĩa, hết cả buổi chỉ ăn đúng một con hàu, hai con sò huyết và ba lá xà lách. Báo hại mình vì lịch sự ăn cầm chừng, tối về phải xơi mì tôm Hảo Hảo bù, tiếc đau tiếc đớn bọn hàu, ghẹ nhập từ Alaska…

Đứa nữa, ăn uống mỹ thuật lắm. Vào nhà hàng, nó gọi chỉ một cái bánh ngọt Tiramisu, một ly cốc teo hay cà phê lơ doa hay trai lơ gì đó. Là bữa trưa của nó. Nó khiến mình mặc cảm phàm phu tục tử. Mỗi lần nó nhắn tin rủ đi ăn, mình thường nhắn lại “đang…họp”.

Một đứa mình gọi là Thị Nở. Nó chăm sóc mình lắm, rất cầu kỳ. Chỉ bữa cơm trưa, nó đem theo 5 loại nước chấm, bắt cái này chấm với cái này, ko được chấm với cái kia, giời ơi già rồi mà ăn rớt hết ra bàn, lau mồm đi…làm mình phát khùng quát tướng: “Có để người ta ăn ko, cả đời phải nghe lời rồi, đến ăn cũng ko được tự do thì…dell ăn nữa”. Bữa ăn nào cùng nó, kết quả là mình cũng mặt sưng mày sỉa, khoảng một năm sau quên thì mới đi ăn tiếp với nó. Có lần, nó cho mình ăn món nó làm, kết quả là mình đi cấp cứu ở bệnh viện Hoàn Mỹ, còn nó thì vô sự. Té ra, nó thúc mình ăn món cá, còn nó thì…ko ăn nên ko xao  

4 nhận xét:

  1. Em xung phong làm bạn ăn có lẽ hợp chị ạ hi hi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em vào mấy bận, có lần nào gặp được đâu. Toàn ăn gần xong mới gọi:)

      Xóa
  2. Ban ăn của bác thú vị , khác lạ :P
    Thị Nở này hình như được dành riêng một ẻn rồi bác nhở:)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. uh, có nhắc qua thời Yà hú nhân vật Thị Nở. Giờ vưỡn thế:)

      Xóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.