Có dịp đi chợ tình Sapa vài lần, từ hơn chục năm
trước, mình thik mê. Nghe nói chợ tình Khau Vai (Mèo Vạc, Hà Giang) còn mê ác.
Nếu chợ tình Sapa là nơi các cặp trai gái hò hẹn, hát đối, tán tỉnh nhau giữa
chợ đêm, thì chợ tình Khau Vai lại là nơi cho những
người tình cũ gặp lại, công khai, vợ chồng đương kim của họ đều biết. Kiểu sau
khi cho lợn, trâu ăn, bà vợ chỉ cần nói “Bố nó ở nhà giăng mùng cho trâu ngủ,
tôi đi gặp người xưa tí”. Văn minh hết biết.
Vừa rồi trên đường đi Mèo Vạc, lúc dừng chân ở đỉnh
đèo Mã Pí Lèng, mình bỗng loé lên ý tưởng kinh doanh: mở chợ tình ở Sài Gòn.
Tìm khu đất trống nào đó gần Phú Mỹ Hưng chả hạn, quây hàng rào, bố trí hoa cỏ,
đặt tên có vẻ bí hiểm kiểu “Chợ tình Khau Khau”, là có thể mở cửa sân chơi “độc”
cho các đôi, mỗi năm một lần.
Nghĩ đi nghĩ lại, có vài điều mình vẫn e ngại. Người
Kinh ta…kinh lắm. Hiếm ai chỉ có một người cũ. Đến ngày khai chợ lại chả nườm
nượp tìm, í ới gọi, có khi vài bà lại nhảy xổ vào ôm hôn, tranh giành một ông,
đuổi nhau chạy cùng chợ không chừng. Ko điêu chứ người cũ của nhiều ông phải xếp
hàng lấy số từ mờ sáng mới có thể gặp các ông. Có khi lại khóc lóc «Tưởng mỗi
em là cũ của anh», hoá ra nhiều cũ, khác nhau cũ mới hay cũ lâu mà thôi.
Hotel
cũng phải xây nhiều nhiều vì người Kinh ta nóng tính, chả hơi đâu hỏi thăm nhiều
cho sốt ruột, càng ko có tập quán dẫn nhau vào rừng, ngại muỗi đốt. Mà hotel chỉ
xây chệt ko cao tầng, tránh tạo điều kiện gieo mình tuyệt vọng. Đội bảo vệ cần
tinh nhuệ để can thiệp nhanh. Các tình khách phải để lại bên ngoài dao súng,
can xăng, búa tạ…Ôi, ta nói nó phức tạp lắm. Thôi, để mai tính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.