Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

- Thèm...

Thèm những chuyến đi không vướng bận. Balô máy ảnh trên vai, quần áo bụi đời, lên đường như ngày còn trẻ. Rong ruổi đó đây, với máy ảnh. Say sưa nhìn ngắm, hòa nhập vào đời sống, thiên nhiên. Đó là những khoảnh khắc thanh thản, hạnh phúc "chỉ còn ta với nồng nàn", một quãng đời tươi đẹp, cho ta sống đúng là mình.

                                                                   Madagui 9/2013
Thèm một tinh sương mùa đông Sapa mây tràn đồi núi, bồng bềnh trong thung lũng. Nắng sớm le lói xuyên qua mây, tạo hình rẻ quạt, trang điểm cho rặng pơmu im lìm...Mình đứng ở góc đường đón những cặp vợ chồng H'Mông về chợ sớm với trang phục thổ cẩm rực rỡ sắc màu, xoè ô tránh những giọt mưa bụi. Thèm quanh quẩn khu nhà sàn ở bản Cát Cát dưới chân núi Fanxiphăng, ngạc nhiên sửng sốt trước vẻ đẹp tươi tắn của cô gái Hmông bước ra sau cánh cửa...Thèm đi trong đêm chợ tình Sapa, ngắm trai gái cầm tay nhau, hát tỏ tình.

Thèm dừng chân trên đỉnh Mã Pí Lèng- đường đi cao nguyên Đồng Văn, ngắm nhìn dòng Nho Quế uốn lượn dưới thung sâu như dải lụa mềm mại. Thèm dạo chợ Đồng Văn, ngắm các cô gái rực rỡ áo váy, chụp ảnh trai gái về chợ uống rượu, ăn thắng cố...

Thèm một sớm thu Hà Nội đi chụp ảnh cùng anh Bảo ở cầu Long Biên, thơ thẩn giữa những ruộng lạc, đồng ngô, chiêm ngưỡng vẻ đẹp Pháp của cây cầu hơn trăm năm tuổi vắt qua đôi bờ, phía dưới là xóm thuyền nan mơ màng ngủ...

Thèm dạo quanh hồ Xuân Hương Đà Lạt vào ngày đầu năm mới, nơi có cây đào cổ thụ nở hồng một góc hồ. Chạy lên vườn khách sạn Palace nằm lăn trên thảm cỏ xanh. Bứt trộm một trái hồng chín chia đôi với một người mới năm nào đây thôi, đỏ nhoè môi cười khúc khích...

Thèm "phải lòng" ai đó. Một ai đó đặc biệt, đủ thức tỉnh sự "háo sắc" nhiếp ảnh ở mình. Một ai đó hay, có gì thu hút...khiến ta phải vương vấn, nghĩ về. Cảm giác phải lòng ai đó thật tuyệt. Không phải yêu, chẳng phải chỉ thích, chỉ là một cảm giác không thể diễn tả. Cái đẹp, cái hay ấy, mắt chụp được, tim giữ lại được nhưng đôi khi ống kính không bắt đứng được. Có một khoảng cách thị giác. Và còn nữa, có một khoảng cách giữa ống kính si tình và đời thường. Phải lòng để làm gì nhỉ? Chẳng để làm gì, chỉ là một cảm giác đặc biệt, để thấy ta còn ...sống!

Thèm trở lại Venice. Ở cây cầu ấy, mình đã thả xuống kênh một đồng xu để mong được trở lại nơi này. Nơi quảng trường có hàng ngàn con chim bồ câu dạn dĩ sà xuống tay khách mổ hạt. Nơi mình đã uống một ly cà phê espresso kiểu Ý ngon nhất đời trong quán cà phê thư viện TP. Nơi có những ban công hoa duyên dáng, yêu kiều...

(Note cũ, 13/5/2011)

4 nhận xét:

  1. Em ấn tượng nhất với cái thèm này chị ạ: "Thèm "phải lòng" ai đó"... Hi hi...
    Những cái "thèm" khác trong ẻn này khó nhưng có thể thực hiện được, nhưng thèm "phải lòng" ai đó... như mô tả của chị có khi cả đời vẫn chỉ là mơ ước chị nhỉ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Yêu thì khó. Nhưng phải lòng thì ...dễ mà. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, một lần gặp gỡ, một chuyện...thiên nhiều về cảm xúc, mà thôi. Nhất là ở bọn ...dở hơi:)

      Xóa
  2. Vẩn còn "thèm kết bạn muôn phương", cho mình làm quen nhé. chúc bạn đêm bình an.

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.