Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

* Giày đàn ông

Khu nhà tôi có một chị khoảng 40 tuổi, đẹp. Chị sống cùng con gái khoảng 15 tuổi sau khi li dị chồng. 

       Photo by Đỗ Ngọc

Các bà trong khu kháo nhau “Đàn bà đẹp thế dễ gì sống một mình”…Có lần, chị vợ anh hàng xóm nhà có giàn mướp túm lấy tôi “Này, bà đẹp kia có bồ á cô”. Tôi bảo mừng cho cô ấy, mà sao chị biết? Mắt chị sáng quắc như đèn pha: “Trời ơi, trước cửa nhà cổ mấy hôm nay có…giày đàn ông nhá”. Oh, một đôi giày có thể đại diện cho một người đàn ông, thậm chí một người tình. Rồi chị hàng xóm trầm giọng: “Đàn bà sống một mình khó lắm, không ra một gia đình. Đàn ông họ có đui què mẻ sứt gì cũng là trụ cột, cái nóc nhà của mình. Có họ trong nhà mình cũng yên tâm hơn, dù không ít lão…vô dụng”. 

Thỉnh thoảng, gặp cô kia đi bộ qua, vài bà hàng xóm lại bóng gió: “Rồi cũng lấy chồng đi chứ, sống một mình buồn chết, phí của em ơi”…Không biết mấy bà muốn nói “của” gì, chứ thiếu gì bà đang sống với chồng cũng đâu xài hết “của”. 

Đi bộ qua nhà chị, tôi cũng nhìn vào sân và thấy …giày đàn ông trước cửa. Giày đẹp, có vẻ nam tính, size cũng phải bốn mấy. Hôm giày màu nâu, hôm khác giày thể thao hàng hiệu. Nhưng ko ai gặp hay thấy người đàn ông của chị.

Sáng nay tình cờ đi bộ cùng nhau một đoạn, chị quay sang nhìn tôi cười cười “Các bà khu ta nói xấu em dữ lắm hả chị”. Tôi bảo không nghe nói xấu, có lẽ mọi người hỏi thăm nhau, mong cô có đôi có lứa. Chị tủm tỉm: “Thiệt tình em chả có ông nào đâu. Em mua mấy đôi giày đàn ông về để ở cửa để …dọa trộm đó chị. Lúc này khu mình có trộm. Nhìn mấy đôi giày, trộm ngỡ có đàn ông trong nhà nó cũng ngại”. Ôi…

Thật, đàn ông họ quan trọng, giá trị ghê nhỉ. Nhất là để …dọa trộm:))



1 nhận xét:

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.