Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

* Tản mạn...cầu cá

Hôm qua về miệt Châu Thành (Tiền Giang) gặp lại chiếc cầu cá ngộ nghĩnh, lại rôm rả chủ đề “nỗi niềm cầu cá”. Cười thôi là cười.


Mình còn nhớ, một trong những nỗi khổ ngày thiếu nữ của mình là chuyện…cầu cá tra. Ba bốn cây tràm làm trụ để quây cái “chuồng”, một hai cây khác bắc từ trong bờ ra “chuồng” thế là thành nơi giải quyết chuyện rất tế nhị là khâu cuối của một quy trình tiêu hóa.

Mình nghĩ, cầu cá miệt vườn cũng là kiểu công trình kiến trúc độc đáo, đầy bản sắc. Nội cái “chuồng” thôi cũng vô cùng phong phú. "Sang” thì quây kín bằng ván, có mái, có cửa, kín đáo. “Hẻo” thì quây bằng vải nhựa, lá dừa nước hay ván ép, chiều cao chỉ 50cm là cùng. Cái chiều cao này là cả một áp lực với những ai e thẹn vì nó chỉ che được đến đầu gối. Người vãng lai có chiều cao đi qua, dễ tò mò “dưới đầu gối có gì?”. Có lần mình còn thấy ở vùng sâu kia có cái cầu cá te tua đến nỗi cái “chuồng” chỉ còn lá dừa che mặt trước, mặt sau thông thống. Nhẽ, mặt trước có sự khác biệt nên phải che chứ phía sau ai cũng giống ai nên ko cần hay sao? Ngộ hơn là mình được chứng kiến cách mọi người lựa chọn trước-sau ở cái cầu này. Người thì ngồi “đúng”- nhìn vào bờ, nghĩa là khuất lấp bộ phận tiền phương. Người khác lại ngồi thế “quay đầu mới là bờ”, nghĩa là show hàng về phía trống hoác, bách đờ lưng quay về bờ. Nghĩ mãi ko ra lý do khác biệt.

Còn nhớ năm thứ hai đại học, lớp Văn mình đi thực tập ở Hà Tiên cùng với các lớp năm ba và bốn. Chia nhau ở trong nhà dân. Nhà mình ở cùng hai bạn có một cầu cá. Khổ nhất là cầu cá này ngay bên đường. Mỗi sáng, bọn mình thậm thụt chạy ra chạy vào mấy lượt vẫn chưa hoàn thành điệp vụ vì người qua lại rất đông. Có khi vào “vị trí” rồi thì ngượng chín người khi dân làng đi qua…ngừng lại chào, hỏi thăm “Mấy đứa còn ở đây bao lâu?”, “Rảnh sang nhà qua chơi”; tái tê nhất là có anh trai làng lại nhiệt tình dừng lại hỏi có cần nước xài thì anh xách qua cho…

Thú vị là có những địa phương cả xóm có khu cầu cá công cộng từ vài ba ngăn đến cả chục ngăn. Chao ôi là chào hỏi, chuyện trò râm ran mỗi sáng, từ phàn nàn nhức tay, khen nhau xấu đẹp, đến to nhỏ đủ chuyện trên đời. Lại còn đợi nhau cùng về, chia nhau ít nhựt trình tình thương mến thương. Vậy mới có chuyện hai ông nọ cùng đi cầu cá buổi sáng. Một ông thì mặt bần thần như ngỗng ị, một ông thì rào rào cá quẫy tung hoa. Ông ngỗng rầu rầu nói với ông rào rào “Thấy anh đi mà tui bắt thèm”. 

Lại có đôi buổi tối đưa nhau ra bờ ao tâm sự, thề yêu nhau suốt đời “Không lấy được anh thì em sẽ chết”, bỗng giật nảy mình khi nghe giọng ông già nóng nảy giữa ao “Không ị được thì tao cũng chết”…:))))



4 nhận xét:

  1. Há há! Lần đầu tiên về quê chồng, iem cũng suýt chết vì không thể nào... làm gì được với cái cầu có mái, nhưng chiều cao "tường" chỉ có 50cm. Người ngoài nhìn mình ngồi đó giống như đang xem phát thanh viên trên màn hình TV vậy!

    Trả lờiXóa
  2. Hay, phát thanh viên trên màn hình TV :)))

    Trả lờiXóa
  3. Đọc bài này - lão muốn chia sẻ với em về món canh bồi của lão . http://tan262.blogspot.com/2013/09/canh-boi-mai-gan-trua-mo-ien-thoai-co.html#more

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn Lão đã ghé thăm và mời đọc note :)




    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.