Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

* Là tôi đấy...

"Người" mà tôi có thể chia sẻ, yêu và gắn bó bền bỉ nhất, chính là nhiếp ảnh. Tôi luôn luôn đầy cảm hứng và chủ động với một chiếc máy ảnh trong tay. Nhìn lại cả cuộc đời mình, mỗi khi có điều phiền muộn, nhất là...thất tình (haha) tôi thường ra đi với ba lô và máy ảnh. Chính là trong một lần thất tình "vĩ đại" nhất, tôi đã "kết hôn" với nhiếp ảnh, chuyển trạng thái từ một thú chơi tài tử, cho mình, sang niềm đam mê-chuyên nghiệp.

Photo by Châu Quyên

Những chuyến lang thang rong ruổi đây đó, ngắm nhìn núi rừng hùng vĩ, đắm mình trong không gian bao la khoáng đạt, loay hoay bên những bông hoa, vạt cỏ ngược nắng, lặng ngắm mặt hồ lung linh trong mờ ảo sương mây...thấy mình nhỏ bé giữa đất trời rộng lớn, cảm nhận lẽ vô thường nhân sinh, thật lạ lùng, tôi thấy được an ủi và khuây khoả.

Giữa đất trời bao la, mà thấy ấm áp hơn giữa lòng người rất chật, không ít nẻo quanh co.

Một thời, mùi thơm quyến rũ nhất với tôi chính là mùi ...những cuốn phim. Những chuyến đi gian nan, khó khăn và thử thách luôn mang đến niềm vui, sự thanh thản không gì so sánh. Những đêm chui trong toilet tráng phim, rửa ảnh đen trắng đến rạng sáng hôm sau, người nồng nặc mùi thuốc. Những ngày lang thang không nhà không cửa, thất nghiệp, đồ đạc mang theo chỉ vài bộ quần áo, sách gửi nhà bạn, nhưng luôn mang theo máy ảnh và những vỉ phim lưu giữ cẩn thận. Ở nhờ nhà bạn, tối nào cũng giở phim ra xem dưới ánh sáng đèn bàn, mỗi vỉ phim đựng một chuyến đi, những kỉ niệm cùng bạn bè, hay chỉ một mình đây đó. Mà hạnh phúc. Hạnh phúc của người lang thang kiếm tìm cái đẹp.  

Nhiếp ảnh và những chuyến đi đủ thay thế, cho tôi nguôi đi hình bóng một người. Cho đến rất nhiều năm sau...Số phận cho tôi gặp một người khác, đủ cho lòng tôi bình an, điềm đạm khi nghĩ về tình xưa. Đủ cho tôi tạm quên đi tình yêu nhiếp ảnh và những chuyến đi, để xây cho mình một tổ ấm, để hân hoan đón nhận hai tác phẩm, quà tặng thương yêu của cuộc đời là những đứa con.

Như tiếng gọi nơi hoang dã. Đôi khi buồn nhớ, muốn lên đường, tôi thường có cảm giác tiếc nuối, một chút bất lực giữa những lựa chọn, san sẻ, giữa những tình yêu, bổn phận đời người đẹp đẽ khác.

Bạn có hình dung một con cọp bị nhốt trong chuồng thương nhớ rừng xanh ra sao ko? Là tôi đấy, những khi mệt mỏi, buồn bã vì những ràng buộc, trách nhiệm giữa khúc khuỷu lòng người, sự đời, lại muốn ra đi. Một sự giằng xé giữa cuộc đời thế tục và tình yêu tinh khiết, vẹn nguyên những giấc mơ dang dở...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.